Chương 46: Thuần phục 5

Dịch Sư Bạch: “...Nói sự thật.”

Thẩm Từ Chương lại nói: "Chỉ là cho dù cậu ta có dùng thủ đoạn thì cũng không khiến người ta chán ghét, lần trước cậu ta thật sự bị bệnh, lần này là lại thất tình, thật thảm.”

Dịch Sư Bạch lại liếc mắt nhìn Thương Triều bên ban công sóng vai đứng sừng sững với Phó Tuyết Thần, chiều cao hai người không chênh lệch bao nhiêu, đứng chung một chỗ: "Tôi làm sao lại suy nghĩ cậu ta đây là không có tình yêu, bắt đầu tìm kiếm cơ tình (*) đây?"

(*) Tình bạn sâu sắc giữa những người cùng giới.

Thẩm Từ Chương: "..."

Gần như vô thức liếc về phía ban công.

Quả thật là gian tình trên ban công.

Kẹo mυ"ŧ Fujiya, hương thơm sữa đậm đà, độ ngọt vừa phải.

Phó Tuyết Thần ngậm một cây kẹo mυ"ŧ, tùy ý để hương vị ngọt ngào thơm ngon kia ăn mòn anh.

Thương Triều chậm rãi thở hổn hển, cũng theo đó bóc một cây kẹo mυ"ŧ ngậm vào miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ...

Gần trung thu, trăng tròn nửa vầng treo trên trời, ánh trăng trắng tinh khôi, áo lụa trăng rực rỡ như được bao bọc trong khuôn viên trường sạch sẽ xinh đẹp, làm nổi bật thêm vẻ yên tĩnh dịu dàng của cả ngôi trường.

Thương Triều không quay đầu nhìn Phó Tuyết Thần, chỉ dùng khuỷu tay đυ.ng vào anh một cái, ân cần hỏi: “Cậu không sao chứ?"

Cằm Phó Tuyết Thần hơi ngẩng, khóe môi nhếch lên: “Không có chuyện gì lớn.”

Thương Triều "Ừ" một tiếng, bộ dáng nguyện ý lắng nghe.

Thương Triều vẫn luôn cảm thấy, giữa người với người, là có một trận đấu, trong trận này, cậu sẽ bị hấp dẫn.

Không thể nghi ngờ, toàn bộ 512 đều là anh em của cậu, nhưng người kiên cường nhất, tuyệt đối là Phó Tuyết Thần.

Bây giờ người anh em tỏ tình bị từ chối, Thương Triều đương nhiên cảm thấy mình nên ở bên, một loại suy nghĩ hơi đạo đức giả trong đầu, cậu cảm thấy Phó Tuyết Thần cho dù không có bạn gái, cũng còn có cậu ta.

Phó Tuyết Thần quay đầu, nhìn về phía Thương triều, trong ánh trăng, trên mặt cậu con trai cắn kẹo mυ"ŧ nở nụ cười, hai tròng mắt như ngôi sao chói mắt: "Cô gái Nhiễm Tỉnh này rất khác so với tưởng tượng của tôi, nhưng lại vừa vặn là dáng vẻ tưởng tượng của tôi.”

Thương Triều nghe không hiểu thiên cơ trong lời này, mờ mịt nhìn về phía cậu ta.

Phó Tuyết Thần thả lỏng, thoải mái nói: "Tôi cho rằng cô ấy là một đóa hoa trắng nhỏ, nhưng thật ra cô ấy là một đóa hoa hồng, loại có gai.”

Cô gái Nhiễm Tỉnh này, diện mạo quá mẹ nó có tính lừa gạt, thoạt nhìn sẽ thấy cây ngô ngọt ngào, đặc biệt dễ lừa gạt, nhưng thật ra bề ngoài nhìn ngu ngơ ngốc nghếch, nhưng nội tâm cô lại là cửa trong veo.

Quả thật, anh vẫn luôn làm đủ các loại chuyện trêu chọc Nhiễm Tỉnh, nhưng Nhiễm Tỉnh lại chưa từng từ chối dù là công khai hay giấu diếm.

Từ nhỏ Phó Tuyết Thần đã thuận buồm xuôi gió, trong lòng lộ ra một vẻ tự phụ ngạo mạn, luôn cảm thấy cô gái này ít nhiều gì cũng có chút ý tứ đối với mình.

Trong thực tế, người ta đối với anh một, chút, ý, tứ, cũng, chẳng, có.

Nghĩ như vậy, có chút thất bại, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy thú vị, giống như cuộc sống bình yên của mình rốt cục vào lúc này cũng có sóng gió phập phồng.

Mà về tình yêu, về nửa kia, Phó Tuyết Thần có vô số tưởng tượng, so sánh với em gái mềm mại dính người, anh vẫn càng thiên vị người con gái độc lập tự chủ hơn.

Bông hoa trắng nhỏ bé quả thật có thể làm cho anh muốn bảo vệ, nhưng hoa hồng lại có thể thuần phục anh.

So sánh với kỵ sĩ bảo vệ công chúa, Phó Tuyết Thần càng nguyện ý làm một hoàng tử nhỏ bị hoa hồng thuần phục.

Phó Tuyết Thần lại một lần nữa nhìn về bầu trời đêm, nơi đó không chỉ là một vầng trăng, mà còn là vũ trụ vô tận, ngàn vạn tinh cầu.

《 Hoàng Tử Bé 》nói: "Nếu bạn yêu một bông hoa trên một hành tinh nào đó, chỉ cần ban đêm nhìn lên bầu trời đầy sao, bạn sẽ cảm thấy những vì sao ấy giống như một bông hoa đang nở rộ."

Anh may mắn như thế nào, đóa hoa hồng kia của anh vừa vặn ở cùng một hành tinh với anh, cùng một quốc gia, cùng một trường học, lại vừa gặp lúc tuổi tác đang ở giai đoạn tốt nhất.

Nhiễm Tỉnh gõ cửa ký túc xá, chỉ thấy vẻ mặt Nguyên Thiển lo lắng nhìn mình: "Cậu không sao chứ?"

Phó Tuyết Thần tỏ tình gây ra động tĩnh rất lớn, ồn ào huyên náo khiến toàn trường đều biết. Có lẽ lúc trước Phó Tuyết Thần tỏ tình muốn cô bất ngờ và lãng mạn nên cố ý dặn dò người khác đừng lải nhải lung tung, nhưng hiện tại kết quả đã xuất hiện, các nhóm Q, WeChat, thậm chí cả diễn đàn đương nhiên đều nổ tung.

Nguyên Thiển cập nhật tin tức rất nhanh, hiển nhiên đã biết kết quả sau đó rồi lo lắng cho cô.

Đáy lòng Nhiễm Tỉnh có một dòng chảy ấm áp, Thiển Thiển nhà cô thật sự là bạn cùng phòng thần tiên nha, vừa xinh đẹp như thiên thần, vừa ấm áp đáng yêu đến bùng nổ.

Cô mỉm cười thoải mái nói: "Tớ có thể có chuyện gì được chứ?"