Chương 47: Chậm trễ

Nguyên Thiển kéo cô cùng nhau vào ký túc xá, có chút lo lắng: "Dù sao cũng là một màn tỏ tình lớn như vậy, đối phương còn là Phó Tuyết Thần, cậu lại không biết xử lý loại tình huống này, tớ sợ cậu xấu hổ không xuống đài được.”

Tuy nói, Nguyên Thiển có chút thưởng thức vị đại thần Phó Tuyết Thần này, thậm chí khi anh ta theo đuổi Nhiễm Tỉnh cũng sẽ muốn giúp đỡ một chút, nhưng dù sao trong lòng Nguyên Thiển vẫn có cán cân. Ở đáy lòng Nguyên Thiển, Phó Tuyết Thần chẳng qua chỉ là người xa lạ xa xôi lại cao cao tại thượng, Nhiễm Tỉnh mới là bạn thân của cô.

Hiện giờ rõ ràng bạn thân đã từ chối Phó Tuyết Thần, hiển nhiên là hoàn toàn không có ý đó.

Mà lời tỏ tình long trọng như vậy, nếu Nhiễm Tỉnh có ý nghĩ ở phương diện đó đồng ý tự nhiên sẽ đẹp cả đôi đường. Hôm nay từ chối, thật sự, hai bên đều rất khó xử.

Vẻ mặt Nhiễm Tỉnh lại yên tĩnh lạnh nhạt không gợn sóng: “Yên tâm, tớ không sao đâu.”

Nguyên Thiển cẩn thận nhìn vẻ mặt của cô, muốn nhìn thấy điều gì đó trên khuôn mặt đẹp đẽ đáng yêu như búp bê kia.

Vẻ mặt Nhiễm Tỉnh bình tĩnh thản nhiên tùy ý để cho cô ấy nhìn, không chỉ như thế, còn vỗ vỗ bả vai Nguyên Thiển, ngược lại an ủi cô nàng một câu: "Đừng lo lắng, chuyện nhỏ mà thôi, tớ từ chối rất nhiều người con trai rồi, Phó Tuyết Thần chẳng qua chỉ là một trong số đó thôi. Phải thừa nhận rằng, cậu ấy là một người rất tuyệt vời, nhưng tớ lại không thích cậu ấy. ”

Được rồi!

Trái tim cô gái này thật sự rất lớn, cho dù là Phó Tuyết Thần, từ chối cũng từ chối rồi, cô vẫn bình thản không sợ hãi, bình tĩnh nhẹ nhàng.

Nguyên Thiển hoàn toàn yên tâm.

Bên kia, Kiều Mộ cũng đi tới xoa đầu Nhiễm Tỉnh, nhanh chóng nói: "Từ chối thì cũng từ chối rồi, chờ sau này cậu sẽ phát hiện, cậu không chỉ từ chối nhiều người con trai, mà cậu còn từ chối rất nhiều nam thần nữa.”

Nhiễm Tỉnh bị hai người bạn cùng phòng luôn luôn đứng về phía cô làm cho cảm động, cô nở nụ cười nhẹ nhõm thoải mái, cũng không quên trêu chọc Kiều Mộ: "Kiều mỹ nhân, đây là kinh nghiệm mà cậu nói hả?"

Kiều Mộ lắc đầu: “Không tính là vậy. Loại trận chiến này tớ cũng sẽ không đi xuống, càng đừng nói là từ chối.”

Nhiễm Tỉnh giơ ngón tay cái lên: "Kiều mỹ nhân, trâu bò.”

Kiều Mộ buông tay, vẻ mặt lạnh nhạt bình thường: “Cho nên, cho dù là đại thần cậu cũng tùy tiện từ chối rồi, dù sao cũng có tra nữ như tớ cho cậu một chỗ đệm lót.”

Nhiễm Tỉnh cười ha ha.

Chẳng qua cô cũng biết, Kiều Mộ nói như vậy chỉ là lo lắng cô từ chối Phó Tuyết Thần trước mặt mọi người nên thấy áy náy bất an.

Kiều Mộ đang an ủi cô, cho dù góc độ an ủi cô cũng rất đơn thuần.

Nhiễm Tỉnh có ba người bạn cùng phòng luôn luôn đứng về phía cô, cho nên chuyện từ chối Phó Tuyết Thần ở trong ký túc xá cứ trôi qua bình thường như vậy.

Buổi tối nằm trong phòng ngủ trò chuyện, nói chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện bát quái minh tinh đến chuyện vụn vặt như nước giặt không còn nhiều lắm, nhớ phải mua. Bốn cô gái líu ríu nói chuyện có chút thoải mái, hơn nữa rõ ràng Nhiễm Tỉnh cảm nhận được sự quan tâm của ba người bạn cùng phòng, các cô đều rất ăn ý không nói về chuyện có Phó Tuyết Thần.

Chẳng qua, lúc cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Triệu Thanh Nhã nói một câu: "Nhiễm Tỉnh, chắc cậu là kiểu người giống như rùa, lá gan rất nhỏ. Cậu có vòng tròn thoải mái của riêng cậu, cậu chỉ cảm thấy thoải mái khi ở trong khu vực an toàn của riêng cậu đó thôi. Cậu đã dành cả năm đầu tiên trong trường này để xây dựng vòng tròn đó, vòng tròn này chỉ có tất cả mọi thứ cậu quen thuộc, cậu đã quen với tất cả điều này, không muốn thực hiện bất kỳ thay đổi gì. Nhưng mà thật ra cậu có thể đi ra khỏi đó, nói chuyện yêu đương hay làm bất cứ điều gì khác, để thử một cuộc sống khác. Khi thức dậy, cậu có thể thích nghi với cuộc sống đại học, chắc chắn cũng có thể thích nghi với lối sống khác.”

Triệu Thanh Nhã nói lời này là lúc nghĩ đến buổi huấn luyện quân sự năm nhất đại học.

Khi đó mỗi ngày Nhiễm Tỉnh đều gọi điện về nhà, dùng giọng Tứ Xuyên khóc sướt mướt nói: "Con không đi học, con không muốn đi học nữa đâu, đều tại mọi người hết, con vốn định đăng ký vào Đại học Tứ Xuyên, là mọi người ép con phải đến đây. Con không thích ứng được với khí hậu bên này nên bệnh rồi, con bệnh sắp chết rồi mà còn phải đi huấn luyện quân sự nữa, con thật sự không muốn ở lại nơi này một chút nào cả, con sẽ mua vé máy bay trở về Thành Đô.”

Cha mẹ Nhiễm rất chiều chuộng cô, nghe nói cô muốn cuốn gói về Thành Đô thì không mắng nửa chữ mà đêm đó đã bay đến Hàng Châu tận tình khuyên cô tiếp tục học tiếp, mẹ cô ở lại Hàng Châu thêm nửa tháng, chăm sóc đến khi Nhiễm Tỉnh khỏi bệnh rồi làm công tác tư tưởng cho cô. Nhờ vậy mà Nhiễm Tỉnh mới miễn cưỡng đồng ý tiếp tục học đại học.