Chương 48: Chậm trễ 2

Triệu Thanh Nhã là một cô gái trung học cơ sở đã học trường nội trú, một mình cô rất khó giải thích được tất cả những chuyện này, lúc ấy cô nhìn một cảnh này đã có một loại suy nghĩ, cô có ảo giác mình không phải đang học đại học, mà là đang học ở lớp mẫu giáo.

Khi đó Triệu Thanh Nhã cảm thấy bạn cùng phòng này chắc là rất cực phẩm nhưng từ từ ở chung mới phát hiện, tính cách của Nhiễm Tỉnh rất tốt, bao dung rộng lượng lại tốt bụng hào phóng, không có chuyện bức bách, ở ký túc xá một năm với cô hoàn toàn không có chuyện gì phải cãi nhau.

Nhưng cô gái này lại an nhàn lười biếng, không thích thay đổi. Đối với Nhiễm Tỉnh mười bảy tuổi mà nói, ra ngoài học tập đã là một sự thay rất đổi lớn, cô mất rất lâu mới thích ứng với cuộc sống đại học, hôm nay thích ứng tốt, Nhiễm Tỉnh không có ý định thay đổi bất cứ điều gì, ngay cả chuyện yêu đương mà cô cũng không có ý định bắt đầu.

Nhưng con người mà, cả đời cũng không thể vĩnh viễn làm một đứa trẻ trốn dưới cánh chim của cha mẹ.

Triệu Thanh Nhã cảm thấy Nhiễm Tỉnh nên dũng cảm đi ra ngoài trở thành người lớn một mình đảm đương một phía, cho nên mới nói như vậy.

Nhiễm Tỉnh nghe những lời nói tràn đầy năng lượng này, nói không xúc động là giả, cô cũng biết tật xấu của mình, quái gở, chướng ngại giao tiếp nhẹ, không giỏi chuyện giao tiếp với người xa lạ, EQ thấp đến đáng sợ, cô quả thật cần phải ra khỏi vòng tròn của mình để thử giao tiếp với người khác, làm một người bình thường một chút.

Nhưng mà, chỉ có đáy lòng Nhiễm Tỉnh cảm động thôi, thân thể lại hoàn toàn không phản ứng.

Mỗi ngày, trong đầu cô đều có đủ loại câu nói: "Bước ra khỏi vòng tròn để đến trường đại học kết bạn nhiều hơn, yêu đương và học tập thật tốt" nhưng cơ thể thành thật của cô lại không có bất kỳ thay đổi nào.

Món súp gà này, nghe một chút cũng được rồi.

Đạo lý lớn cô đều hiểu, không chỉ hiểu, cô có thể liệt kê ra hẳn một sọt.

Đời người này sống không tốt, đời người kia cũng không tốt.

Nhiễm Tỉnh không lên tiếng, bên kia, Triệu Thanh Nhã rót một chén súp gà xong, còn chưa đợi Nhiễm Tỉnh phản ứng, chính mình đã ngủ thϊếp đi.

Triệu Thanh Nhã ngốc nghếch này, vẽ gió như vậy rồi tắt đèn: "Đến đây thôi, giả bộ nằm sẽ nói đến bình minh", sau đó, nói không được mấy câu, vị học bá mỗi ngày dậy vào sáu giờ này hoàn toàn không chịu nổi mà trực tiếp ngủ như chết.

Ba người còn lại trong ký túc xá cũng rất im lặng, không tiện quấy rầy cô, cũng chỉ có thể đi ngủ sớm theo cô.

Ví dụ như hiện tại, nhận thấy Triệu Thanh Nhã đã ngủ, mọi người liền kết thúc cuộc trò chuyện rồi đi ngủ.

Xưa nay giấc ngủ của Nhiễm Tỉnh vẫn không tệ, nhưng tối nay lại hiếm khi mất ngủ.

Cô lăn qua lộn lại trên giường, trằn trọc trở mình, sống chết không ngủ được.

Chuyện từ chối Phó Tuyết Thần này, cô ít nhiều... Có chút áy náy bất an!

Nhiễm Tỉnh cũng biết mình hay cảm động, luôn luôn tốt bụng làm chuyện xấu.

Cô xuống tầng từ chối tỏ tình là vì xuất phát từ một lễ phép và tôn trọng, cảm thấy người khác thích mình đúng là hiếm thấy, cho nên từ chối cũng phải từ chối thật tốt.

Thế nhưng, khi thật sự từ chối phải xử lý một mớ hỗn độn.

Miêu tả lời tỏ tình của người ta thành cúng tế, hình như có chút thiếu đạo đức.

"Ôi..."

Nhiễm Tỉnh phun ra một hơi thở dài, suy nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ.

Cô sờ ngực mình, ở đáy lòng tự nhủ, hãy nghe theo trái tim mình.

Hãy nghe theo trái tim...

Nhiễm Tỉnh đập vỡ bốn chữ này, vẫn lấy điện thoại dưới gối ra, biên soạn rồi gửi cho Phó Tuyết Thần một đoạn xin lỗi.

Xin lỗi không phải vì từ chối, chuyện từ chối này, Nhiễm Tỉnh không làm sai, sai lầm duy nhất của cô là dùng từ ngữ không đúng.

Quả thật, EQ của Phó Tuyết Thần khi xử lý tình huống đấy khá đẹp, nhưng đây không phải là lý do để cô không xin lỗi, cô nói chuyện không có đầu óc, lúc người ta tỏ tình nói người ta như cúng tế thật sự rất tổn thương người khác.

Làm người nên lương thiện, Nhiễm Tỉnh lại không có ý định làm tổn thương bất cứ ai.

Vì thế, cô lên WeChat, trực tiếp gõ ra một chuỗi ký tự dài gửi cho Phó Tuyết Thần: "Phó Tuyết Thần, thật sự rất xin lỗi, tôi không nên dùng từ cúng tế khi từ chối cậu như vậy. Tôi miệng nợ, nói chuyện cũng không có đầu óc, nếu như mang đến tổn thương cho cậu thì thật sự xin lỗi, vì muốn cậu dễ chịu một chút, cậu xóa tôi đi!"

Hơn một giờ rạng sáng, lúc đêm khuya.

Phó Tuyết Thần mất ngủ bật đèn bàn, nằm đọc sách trên giường, đột nhiên nhận được một tin nhắn wechat của Nhiễm Tỉnh, hào hứng mở ra, ngay sau đó, trái tim bị một kích trí mạng.

Cậu xóa tôi đi, xóa đi, xóa đi...

Tôi không dễ dàng mới xin được WeChat, thế mà cậu lại yêu cầu tôi xóa cậu...

Phó Tuyết Thần bị nhồi máu cơ tim, ai oán trả lời: "Cậu đến để rắc muối vào vết thương sao?"