Chương 52: Sớm hay muộn 2

Là Phó Tuyết Thần.

Nhiễm Tỉnh liếc nhìn ghế sau xe, rất ao ước, ai dùng xe đạp chở cô đi phía đông trường học trong lúc khó khăn như vậy, cô có thể cúi đầu cảm ơn.

Nhưng, Phó Tuyết Thần là ngoại lệ.

Cô rất có nguyên tắc, không thích Phó Tuyết Thần, không có ý định bắt đầu, đương nhiên không thể nhận ý tốt của anh.

Nhiễm Tỉnh nhìn đi nơi khác, kiên quyết lắc đầu: “Không cần.”

Phó Tuyết Thần cười khẽ: “Cậu đi qua đó thì sẽ đến muộn, thầy Cung rất nghiêm khắc, không chừng, điểm chuyên cần của cậu bị trừ đến không còn gì, môn đại số tuyến tính chỉ có thể rớt.”

Nhiễm Tỉnh cũng biết hậu quả này, nhưng vẫn kiên quyết từ chối: “Thật sự không cần, tôi chạy được.”

Phó Tuyết Thần dần dần thăm dò rõ ràng tính cách của cô gái này, cũng biết, đây là nguyên tắc và điểm mấu chốt của cô, rõ ràng đã từ chối, chắc chắn sẽ không nhận ý tốt của anh, dáng vẻ “Không đồng ý để cậu trêu chọc” vô cùng đáng yêu.

Anh cười khúc khích và trêu chọc: “Nhiễm Tỉnh, cậu rất khí phách!”

Nhiễm Tỉnh không trả lời, bình tĩnh và ôn hòa của ngày thường không còn nữa, không hiểu sao lại hơi bất mãn với Phó Tuyết Thần.

Cô bị anh làm hại mất ngủ khiến cho ngủ quên chỉ có thể chạy bộ đi học đã đành, còn phải nghe anh lải nhải, thật khó chịu.

Cảm xúc rối bời xảy ra khiến cho Nhiễm Tỉnh ngẩn ra.

Giống như cuộc sống yên bình tĩnh lặng của cô bị phá vỡ.

Phó Tuyết Thần nhìn dáng vẻ vùi đầu bước đi nhanh không thèm để ý anh của cô gái nhỏ, thở dài, kiên nhẫn dỗ dành nói: “Đi lên đi, chở cậu qua đó, yên tâm, lần này chỉ đơn giản làm người tốt.”

Nhiễm Tỉnh trả lời lễ phép và lạnh lùng: “Cảm ơn, không cần.”

Đã đến lúc lúng túng không thể nói chuyện.

Phó Tuyết Thần dứt khoát xuống xe đạp, dắt xe đạp đi cùng cô, sau đó lơ đãng nói: “Nhiễm Tỉnh, trước sau gì cậu cũng là bạn gái của tôi, vậy tại sao không thử hưởng thụ trước một chút lợi ích khi làm bạn gái của Phó Tuyết Thần chứ!”

Nhiễm Tỉnh khϊếp sợ!

Cô mở to mắt nhìn sang, vẻ mặt của Phó Tuyết Thần yên tĩnh sạch sẽ, đơn giản bình tĩnh như đang nói “Tôi ăn cơm xong rồi”, mà không phải lời chọc ghẹo “Dù sớm hay muộn cậu cũng sẽ là bạn gái của tôi”.

Phó Tuyết Thần vẻ mặt sửng sốt của cô gái nhỏ, cũng biết lời anh nói quá đơn giản trực tiếp, anh cũng không có cách nào, đối với Nhiễm Tỉnh, anh chỉ có thể trực tiếp và thẳng thắn một chút như vậy, nếu không cô gái mơ mơ màng màng này không thể hiểu được ý của anh.

Nhiễm Tỉnh phục hồi tinh thần lại, nhìn chàng trai anh tuấn tươi sáng dắt xe đạp bên cạnh, chợt nhận ra, sau khi cô từ chối anh, anh không chỉ không đau, mà còn quay trở lại và nói nhiều hơn.

Trước đây anh không giống như vậy, anh chỉ nói bóng gió một hai câu như “Tôi còn độc thân”, không bao giờ diễn đạt một cách trắng trợn như vậy.

Cô cố nuốt nước bọt, chấp nhận sự thật Phó Tuyết Thần bắt đầu thay đổi phong cách từ tối hôm qua, sau đó vẻ mặt chân thành nói: “Vậy chắc phải chờ đến trên dưới 60 năm.”

Phó Tuyết Thần: “…………”

Giọng nói Nhiễm Tỉnh nhẹ nhàng mềm mại nói: “Đến lúc đó tôi qua đời, đương nhiên là tùy ý cậu.”

Phó Tuyết Thần khựng lại, sau đó cũng tham gia nói chuyện nhảm nhí: “Cũng được, vậy bạn gái 60 năm sau của tôi ơi, lên xe đi, tôi chở cậu qua đó!”

Nhiễm Tỉnh kinh ngạc nghiêng đầu nhìn anh.

Lập tức cảm thấy, như vậy anh đều có thể vững vàng đối đáp được!!!

Phó Tuyết Thần đảo lưỡi qua hàm trên, khẽ cười nói: “Cậu nhìn xem tôi đối với cậu thật tốt nha, cậu chỉ tính toán kiếp sau làm bạn gái của tôi, nhưng đời này tôi sẽ khiến cho cậu hưởng thụ đãi ngộ bạn gái của tôi.”

Nhiễm Tỉnh: “……………………”

Coi như Nhiễm Tỉnh đã phát hiện ra, tên Phó Tuyết Thần này, còn lắm mồm hơn cả cô.

Thật ra, trước kia thỉnh thoảng anh cũng nói ra những lời gây sốc, nhưng khi đó ít nhiều anh sẽ thu liễm một chút, nhưng bây giờ có cảm giác sau khi tỏ tình, Phó Tuyết Thần bắt đầu buông thả hơn.

Nhiễm Tỉnh là cô gái khoa tiếng Trung, chưa bao giờ thua trong trò chơi chữ, nhưng mà, nói sao nhỉ, nếu cứ tiếp tục thì trò vô nghĩa này cứ lặp đi lặp lại.

Nhiễm Tỉnh đành phải nghiêm túc từ chối lần nữa: “Tôi thật sự không thích cậu.”

“Ừ, tôi biết.”

Phó Tuyết Thần lười biếng trả lời, giọng nói như gió mùa thu, “Nhưng Nhiễm Tỉnh, cậu cũng nên biết, tôi sẽ không từ bỏ cậu.”

Phó Tuyết Thần đẩy xe đạp đi về phía trước, trong ánh sáng sạch sẽ rực rỡ buổi trưa, thiếu niên ăn mặc đơn giản chỉ mặc áo thun cùng quần jean, gương mặt như tranh vẽ, dáng vẻ lịch sự tao nhã, có khí chất thần tiên.

Nhưng Phó Tuyết Thần không hề có vẻ thánh khiết lạnh lùng cao không thể với tới của thần tiên, ngược lại, từ trước đến nay anh đều nói đùa hết câu này đến câu khác, vì thế, sinh ra yêu khí.

Vừa tiên vừa yêu.

Phó Tuyết Thần giống như con cáo già ngàn năm, vừa tiên vừa yêu, vừa thánh khiết vừa phóng túng.

Nhiễm Tỉnh có cảm giác không thể giải thích được.