Chương 2: Có Người Tới Đón

Lần này, anh cũng không vội vã. Sau khi trở về, Hướng Kha Lâm gọi một chiếc xe rồi hỏi anh có muốn cùng nhau đi về không.

“Không cần đâu.” Trần Đạc đứng ở đó nói lời từ chối. Chiếc khăn quàng trên cổ che mất đi nửa khuôn mặt giọng nói cũng hơi có chút nghèn nghẹn “Không cần đâu, tí nữa có người lại đón tôi rồi”.

“Ai thế? Vợ cậu à?”

“Ừm”

Nếu đã như vậy Hướng Kha Lâm cũng không muốn làm khó anh nữa chỉ nói: “Xem ra, bác sỹ Trần nhà chúng ta đã nghĩ thông suốt rồi, có người chồng nào mà bỏ cả tuần trăng mật với vợ chỉ để đi công tác không? Lần này trở về rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, tôi vẫn đợi để được uống rượu mừng của hai người đấy.”

“À, đúng rồi, hôn lễ được tổ chức khi nào?

Chuyện đăng kí kết hôn anh chỉ nói với Hướng Kha Lâm còn những người khác ở trong bệnh thì sẽ gửi thiệp mời bởi vì anh không thích ồn ào. Hôn lễ vẫn chưa định ngày tổ chức bởi vì công việc của Giản Thực khá là bận mấy tháng nay cô thỉnh thoảng mới liên lạc với anh. Lúc cô ấy không liên lạc thì anh chỉ có thể vào Weibo lướt xem hoạt động của cô. Cô ấy cũng đăng trạng thái nhiều như Hướng Kha Lâm vậy, một ngày có thể đăng tới mười mấy hai mươi bài đăng, chụp rất nhiều bức ảnh nhưng không có mặt cô nhưng vẫn có thể nhìn ra được ngày hôm đó của cô vui hay là không vui. Dòng trạng thái mới cách đây 2 tháng trước là tham gia tiệc cưới của đứa bạn thời cấp 3. Cô uống một chút rượu làm cho hai má đỏ lên nhìn cái biểu hiện của cô cũng không biết là cô thích hay là không thích. Trần Đạc chỉ trầm mặc một lúc rồi nhạt nhẽo “Ừ”

“Ừ ừ ừ, từ sáng sớm tới tối mịt chỉ biết ừ” Hướng Kha Lâm phàn nàn. “Cậu phải cảm ơn dì của cậu đã sắp xếp cho buổi hẹn hò này, nếu không thì với cái đầu gỗ như cậu thì không biết đến khi nào mới kết hôn.”

Mắng chửi một hồi, Hướng Kha Lâm đột nhiên nhớ đến bản thân cũng đang là một lão già đơn thân liền tắt đài ngay lập tức. Bất luận là nói thế nào thì Trần Đạc bây giờ cũng đã là người có gia đình rồi. Anh ta ấy hả, một lúc nữa sau khi quay về còn phải tăng ca và viết báo cáo. Nói một thôi một hồi, Hướng Kha Lâm cảm thấy càng nói càng nóng ruột

“Thôi, bỏ đi. Không nói với cậu nữa. Xe tới rồi, đi trước đây.”

“Ừ.”

Trần Đạc nhìn anh ấy rời đi. Thời tiết bên ngoài lạnh không giống như cái sự ấm áp ở trong phòng. Trần Đạc một tay xách hành lí, tay còn lại thì bỏ vào trong túi áo, hơi thở của anh như biến thành lớp sương mù làm mờ đám đông xung quanh trong không khí giá lạnh. Anh hạ ánh mắt xuống không biết là đang nghĩ cái gì cho đến lúc Giản Thực gọi điện thoại hỏi anh đã tới hay chưa.

“Đến rồi, đang ở sân ga số 1.”

Anh tiết kiệm lời nói đến đáng sợ, hiếm khi anh chủ động nói gì. Sau khi nói cho cô biết địa chỉ xong anh chỉ đứng im ở đó và chờ cô. Xe của cô dừng ngay trước mặt anh và bấm còi xe hai lần.

“Nhanh lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Trần Đạc bỏ hành lý vào cốp xe sau đó ngồi vào ghế phụ.

Sau khi lên xe cô hỏi anh có đói bụng không, sau đó cô đưa cho anh một chai nước.

“Em nghe nói mùa đông phương Nam không lạnh hơn phương Bắc. Không có lò sưởi thì cho dù có mặc bao nhiêu lớp áo quần cũng không thấy ấm. Đúng rồi, lát nữa chúng ta phải về nhà dì ăn cơm cũng coi như là ăn một bữa ăn đêm. Anh gọi điện báo bình an cho họ chưa?”

Cô hỏi vô số câu hỏi, trong xe cũng đang phát bài hát mà cô yêu thích. Trước mặt anh là mấy chú vịt nhỏ và một con búp bê mặc áo vàng, anh từng thấy cô đăng trên Weibo hình như là do một người bạn tên Đồng Đồng tặng.

Có thể đó là một cô gái. Anh còn ngửi thấy mùi nước hoa ở trên xe hương thơm tươi mát như hoa nhài nở rộ sau cơn mưa trông rất giống với cô.

Trần Đạc chầm chậm trả lời từng câu hỏi của cô: “Ừ, không đói, vừa mới ăn trên máy bay xong, thành phố Tuy cũng không lạnh lắm.”

Còn về việc gọi điện thoại thì anh vẫn chưa kịp gọi vì lúc xuống máy bay điều anh nghĩ đến đầu tiên là gọi điện cho cô sau khi đi ra thì liền quên mất. Giản Thực nói không sao cả, lúc cô ấy tới đón anh thì đã gọi điện thoại cho cậu để thông báo rồi lát nữa tới rồi nói cũng được.

Trần Đạc chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi nhưng sau đó liền bỏ điện thoại xuống và trả lời “Được”.

Thắt dây an toàn ở ghế phụ trầm mặc. Giản Thực không khỏi nhìn lại lần thứ hai. “Có mệt lắm không, hay là anh ngủ một giấc đi.” sau đó cô vặn nhỏ âm lượng lại nhưng anh lại bảo là không cần.

“Vậy cũng được.”

Từ sân bay đến nhà cậu mất khoảng một giờ chạy xe, tới nhà thì đã là hơn 9 giờ 30. Hai người bình thường hay liên lạc với nhau trên Weixin, thỉnh thoảng mới gọi video với nhau coi như là để hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vì anh thì không biết cách nói chuyện như thế nào, còn cô thì nhìn anh qua camera thì cũng chỉ thấy từng chồng sách dày đặt ở bên cạnh. Người đàn ông này sinh ra với cái tướng mạo kia xem như chính là báu vật. Lông mày cao, mũi thẳng, đôi mắt trìu mến, lông mi dài nhưng đuôi mắt lại toát lên vẻ lạnh lùng và sắc bén. Chiếc kính anh đeo tựa vào sống mũi càng làm tăng thêm cái sự lạnh lùng của anh. Quãng đường đi về sau đó thì hai người dường như rơi vào trầm lặng. Sau khi đến nơi, cô mở cốp xe xách đồ vào anh đã chủ động lại giúp cô một tay.

“Cậu mợ, chúng con tới rồi đây.”