Chương 2

“Tư Đồ Thụy Gia!!” Giọng của Tổ phụ vẫn như cũ cực kỳ vang dội “Lão tử bảo ngươi đừng có lại gần Thất hoàng tử, ngươi không cần lỗ tai nữa hay sao hả?”

Vẻ mặt ta mờ mịt, Thất hoàng tử?

2.

Bị Tổ phụ quở trách một trận, ta mới biết thiếu niên bạch y hôm nay vậy mà lại là Thất hoàng tử đương triều!

Ký ức trong đầu dừng lại ở mấy tháng trước Tổ phụ đặc biệt nhắc nhở.

“Thất hoàng tử trở về quê nhà sinh mẫu dưỡng bệnh, vị kia từ nhỏ thân thể yếu nhược, con khỉ suốt ngày lăn lộn như ngươi, ngàn vạn lần đừng lại gần nhân gia, khiến hoàng tử bị thương, Tư Đồ gia cũng không bảo vệ nổi ngươi đâu!”

Không phải nói bị bệnh đến mức không xuống nổi giường sao? Hôm nay thế nào lại xuất hiện ngoài đường?

Đi thì cứ đi, tại sao nhất quyết phải đâm vào ta cơ chứ?

Lần này hay rồi, tội càng thêm tội, ta so với Đậu Nga còn oan uổng hơn!

“Tổ phụ người nghe con giảo…giải thích!” Hôm nay ấm ức quá nhiều rồi, ta không cam lòng để bị phạt thêm nữa, vội vàng véo đùi một cái, bày ra hai giọt nước mắt.

“Con không có lại gần Thất hoàng tử, là xe ngựa nhà hắn suýt chút nữa đâm vào con, Thất hoàng tử lại thả… làm hỏng mất lễ vật con chọn cho người, sao con có giao tình gì với hắn được chứ!”

“Vậy sao?” Tổ phụ cười lạnh, ánh mắt thâm sâu nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt giả vờ tủi thân của ta suýt chút nữa không duy trì được.

“Người đâu, mang bồi lễ Thất hoàng tử đưa tới vào đây cho tiểu thư!” Tổ phụ hừ lạnh một tiếng, quay đầu phân phó nô tài.

Hai gã sai vặt nâng một chiếc hộp vào trong viện, từ phía xa, ta đã nghe thấy một trận âm thanh. Hàng trăm tiếng côn trùng kêu bén nhọn l*иg vào nhau khiến ta kinh ngạc đến ngây ngốc.

“Nếu là làm hỏng lễ vật ngươi chọn cho ta, vậy tại sao bồi lễ của Thất hoàng tử lại là một hộp dế mèn?!” Tiếng gầm của Tổ phụ thậm chí còn át cả tiếng dế kêu.

Cả người ta run lên, Thất hoàng tử đê tiện vô sỉ, giả vờ bồi lễ nhưng thật ra là đang cáo trạng!

Trong lòng biết rằng không thể xoay chuyển tình thế, ta lập tức cắn răng, ôm chặt chân Tổ phụ kêu gào: “Cháu gái ngàn sai vạn sai, tội ác tày trời, xin người đánh con đi, dùng roi dùng gậy gỗ đều được, đừng phạt cháu gái chép sách mà!”

Thường ngày ta phạm sai lầm, nhẹ thì phạt quỳ ở từ đường, ta da dày thịt béo căn bản không sợ.

Nhưng tình huống nghiêm trọng, Tổ phụ đương nhiên sẽ phạt ta chép sách, đại nữ tử đỉnh thiên lập địa, thà rằng vỡ đầu chảy m.áu, cũng không chép nổi thứ thư tịch tra tấn linh hồn kia!

5.

Cuối cùng ta vẫn không thoát được hình phạt chép sách, thậm chí lần này Tổ phụ còn đặc biệt phái người tới nhìn chằm chằm, tuyệt đối không cho mấy tỳ nữ của ra chép thay.

Chép một chữ, oán niệm trong lòng ta đối với Thất hoàng tử càng sâu thêm một tầng.

Nếu không có hắn, ta đã mang theo Xích Đầu đại nguyên soái thành công rửa nhục, không những thắng lại được phối kiếm, còn có thể đánh tán nhuệ khí của đám tiểu tử kia.

Sau đó ta ra ngoài như nào thì lén lút trở về như vậy, thần không biết quỷ không hay, Tổ phụ cũng sẽ không phát hiện!

Hắn ta còn đê tiện vô sỉ, ngoài mặt thì đưa bồi lễ, thật ra chính là mượn cơ hội cáo trạng với Tổ phụ rằng ta lén chơi đấu dế!

Thù này không báo phi nữ tử (hảo hán), Tư Đồ Thụy Gia ta đây nhớ kỹ!

Có lẽ oán niệm trong lòng ta quá nặng, tới buổi tối, Tổ phụ liền phái người đến báo, ngày mai theo Tổ phụ đến biệt viện của Thất hoàng tử dự tiệc!

Tinh thần ta rung lên, sự uể oải của mấy ngày hôm nay liền trở thành hư không.

Hảo tiểu tử, đang lo không biết thu thập ngươi như nào, vậy mà ngươi lại có gan mời ta tới cửa!

Ta lập tức ném giấy bút trong tay, chui vào bảo khố lựa chọn “vũ khí” thích hợp.

Ngày kế trời vừa sáng ta liền theo Tổ phụ ngồi xe ngựa đi đến biệt viện của Thất hoàng tử. Trên đường, từ miệng Tổ phụ ta biết được, Thất hoàng tử trước đây quả thực bệnh tật ốm yếu, xuống giường đi lại đều khó, cho nên người đến đây đã mấy tháng, danh môn ở Lê Thành cũng chỉ đưa lễ vật qua đó, chứ chưa từng diện kiến chân nhan.

Nhưng người sau khi tới Lê Thành sức khỏe lại có chuyển biến tốt, hiện nay không những có thể ngẫu nhiên ra ngoài đi lại, mà còn có tinh thần mở tiệc chiêu đãi các danh môn đại tộc ở Lê Thành.

Cũng là niệm tình ta cùng Thất hoàng tử từng có tiếp xúc, Tổ phụ mới bằng lòng đưa ta đi cùng, muốn ta xin lỗi Thất hoàng tử.

Ngàn sai vạn sai cũng không thể là người của hoàng tộc sai, ta chẳng sợ cái gì cũng chưa làm, cũng phải đi bồi tội mạo phạm hoàng tộc.

Ta ở phía sau Tổ phụ trộm bĩu môi.

Bồi tội?

Nằm mơ!

Sờ bình sứ nhỏ ở trong ngực, ta hắc hắc cười trộm.

Hôm nay nhất định phải tra tấn Thất hoàng tử xin tha!

6.

Cả đường đi trong đầu ta đều nghĩ xem Thất hoàng tử trúng bảo bối của ta sẽ có bộ dạng như thế nào.

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh thảm thiết đó, nếu không phải bận tâm Tổ phụ ở bên cạnh, ta sắp cười ra tiếng tới nơi.

Ta hùng hổ, xoa tay hầm hè, chuẩn bị xong hết tất cả.

Nhưng khi ta kích động nhảy xuống xe ngựa, lại đối diện với khuôn mặt mang theo nụ cười.

“Tư Đồ cô nương.” Giọng nói của hắn vẫn ôn hòa trong trẻo như ngày hôm đó, đôi mắt xinh đẹp sau khi nhìn thấy ta liền có chút phát sáng, dường như cực kỳ mong chờ ta đến đây.

Làm, làm gì vậy?

Tiên lễ hậu binh?

Được, ta hiểu rồi!

Khẳng định là thấy Tổ phụ ở đây, hắn muốn bày ra dáng vẻ quy củ ngoan ngoãn!

Cánh tay chép sách vẫn còn đang chua xót, ta cũng vội vàng mượn cơ hội này, ở trước mặt Tổ phụ biểu hiện một phen.

Vì thế ta cười so với hắn còn xán lạn hơn, đúng quy củ lộ ra 8 chiếc răng chỉnh tề: “Thất hoàng tử, mấy ngày không gặp, thật là tưởng niệm!”

Ta muốn giả vờ thiện lương nhiệt tình hơn tên tiểu tử này, chỉ nói thôi không đủ, ta còn tiến lên vài bước ôm chặt lấy hắn, cho hắn một cái ôm nhiệt tình vô bờ bến đầy chân thật.

Đáng tiếc là vóc người ta không cao bằng hắn, chỉ có thể ôm đến eo người ta.

Ừm, eo người này, so với vũ nữ trong bữa tiệc còn thon gọn hơn, quả nhiên là con gà yếu ớt.

“Tư Đồ Thụy Gia!!”

Ta vừa mới diễn xong, Tổ phụ quả nhiên kích động gọi tên ta, người nhìn ra được sự “thiện lương” và “thân thiết” ta dành cho Thất hoàng tử rồi sao?

Ta vui rạo rực quay đầu lại định khoe tài với Tổ phụ, lại thấy Tổ phụ mắt hổ trợn tròn, đáy mắt hình như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

Tình huống không đúng!

Ghé mắt nhìn quanh, bên cạnh còn có khách khứa tới dự tiệc, ánh mắt những người đó nhìn ta cũng cực kỳ không ổn.

Giống như là, nhìn thấy lưu manh côn đồ đùa bỡn cô nương nhà lành?

Ta không hiểu cho lắm, nhưng ta nhìn ra Tổ phụ dường như sắp không nhịn được muốn đánh ta!

Ta nuốt nước miếng, không tự chủ được lui về phía sau hai bước, lại là đυ.ng phải một l*иg ngực. Ta nghiêng đầu nhìn, đυ.ng phải Thất hoàng tử.

Ánh mắt hắn nhìn ta có chút phức tạp.

Vẫn ôn hòa như trước đây, nhưng lại nhiều hơn một chút… hâm mộ? Khao khát? Hay là yêu thích?

“Tư Đồ lão tướng quân không cần để ý, bổn cung cùng Thụy Gia muội muội nhất kiến như cố, khá thích tính tình rộng rãi của Thụy Gia muội muội.”

Khi mặt ta còn đang đầy nghi hoặc, đã nghe thấy Thất hoàng tử nói như vậy. Cả người ta cứng ngắc, vội vàng liếc mắt nhìn hắn.

Mới vừa rồi còn Tư Đồ cô nương, quay đầu liền thân cận đến mức kêu Thụy Gia muội muội?

Còn làm bộ làm tịch khen ta, tiểu nhân dối trá lại có chiêu trò gì đây?