Chương 3

Mới vừa rồi còn Tư Đồ cô nương, quay đầu liền thân cận đến mức kêu Thụy Gia muội muội?

Còn làm bộ làm tịch khen ta, tiểu nhân dối trá lại có chiêu trò gì đây?

3.

Ta phòng bị Thất hoàng tử khắp nơi, lại không ngờ tới vì lời nói của hắn, Tổ phụ lại lặng lẽ thu hồi nắm tay.

Chạy thoát một trận đòn rồi?

Ta vui mừng, đây chính là lần đầu tiên trong 7 năm cuộc đời ta tránh thoát không bị phạt.

Tổ phụ vậy mà lại cố kỵ Thất hoàng tử!

Sau khi phát hiện ra quan hệ khắc chế này, ta nhìn Thất hoàng tử lập tức thuận mắt hơn không ít.

Yến hội bắt đầu, Thất hoàng tử nói hai câu liền cho gọi vũ đạo nhạc kỹ. Thất hoàng tử tuổi nhỏ thân thể lại yếu nhược, không thể uống rượu, lần này mở tiệc chiêu đãi chỉ là toàn lễ tiết, mời các vị danh gia quý tộc từng tặng lễ đến gặp mặt.

Thất hoàng tử mời ta ngồi xuống bên cạnh hắn, ta không biết quy củ gì đó, dù sao ở nhà ta cũng ngồi ở chỗ cao nhất bên cạnh Tổ phụ.

Cho nên nếu hắn đã có lời, ta liền đi.

Tầm mắt của mọi người trong tối ngoài sáng đánh giá ta, ta lén lút nhìn bọn họ.

Thấy là trưởng bối ta không dám lỗ mãng, nếu là cùng bối phận nhìn ta, ta đương nhiên không vui, trừng trả lễ từng người một.

Ở Lê Thành này chức quan nhà ta cao nhất, lại thêm một thân bản lĩnh của ta, có ai dám khıêυ khí©h, ta liền đánh cho một trận.

Cho nên những người cùng tuổi cùng bối phận đều phục ta, ta chính là lão đại của đám tiểu bối ở Lê Thành này!

Ta trừng từng người một, rồi đắc ý dào dạt nhìn Thất hoàng tử một cái.

Tiểu tử, kêu ngươi nhìn cho kỹ, xem ai mới là lão đại của Lê Thành!

Thất hoàng tử lại đang cười, thậm chí so với những lần trước còn ôn hòa dịu dàng hơn, nụ cười lần này dường như mang theo cả chút ánh sáng.

Ta rầu rĩ không vui.

Chẳng lẽ hắn không tin địa vị lão đại của ta sao?

Ta muốn chất vấn hắn, liền thấy hắn ôn hòa hỏi ta:“ Thụy Gia muội muội, bồi lễ ta phái người đưa qua muội có vừa lòng hay không?”

Ta nghe vậy liền nổi giận, đôi mắt trừng to giống như chuông đồng.

Tên tiểu tử này còn dám nhắc đến? Đây quả thật là không để ta vào mắt mà!

“Đê tiện!” Ta cố kỵ Tổ phụ như hổ rình mồi ở phía dưới, chỉ có thể cắn răng thấp giọng mắng một câu.

Thất hoàng tử ngược lại không tức giận, mà lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt, dường như không hiểu vì sao ta lại mắng hắn.

Hứ, vẫn còn giả vờ!

8.

Ta trầm mặt không để ý đến khuôn mặt dối trá của hắn nữa, trong lòng tính kế, khi nào thì rải phấn ngứa vô địch lên người hắn!

Cho hắn làm tiểu nhân, cho hắn không để lão đại ta đây vào mắt!

“Thụy Gia muội muội không thích những con dế đó sao?” Ta không để ý tới hắn, hắn ngược lại còn muốn được nước lấn tới.

Ta không nhịn được nữa, đưa tay sờ vào chiếc bình nhỏ trong vạt áo.

“Vẫn mong Thụy Gia muội muội tha thứ cho ta không hiểu tâm tư nữ hài tử, nếu đã như vậy, Thụy Gia muội muội thích cái gì xin cứ đưa ra, ta nhất định nghĩ cách bồi lễ.”

Bộ dạng hắn ôn hòa nhã nhặn nói chuyện, khiến động tác trên tay ta dừng lại.

“Thật sự? Thích cái gì tùy ta chọn?” Ta hoài nghi hỏi lại, sợ hắn trêu chọc ta.

“Đúng vậy.” Hắn vẫn cười dịu dàng như cũ, đôi mắt như chưa đầy ánh trăng toát ra ý cười.

Ta lặng lẽ rút bàn tay ra khỏi vạt áo.

Thật là, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, nếu hắn thật sự muốn bồi thường, ta xuống tay còn thấy ngại chứ!

Hazz, coi như hắn thức thời, ta tạm thời bỏ qua cho hắn lần này, nhưng nếu lần sau còn dám chọc ta, ta nhất định cho hắn đẹp mặt!

“Vậy, ta muốn một thanh tuyệt thế bảo kiếm chém sắt như chém bùn!” Ta hơi ngồi thẳng lưng, không nhịn được chờ mong nhìn về phía Thất hoàng tử.

Hắn đối diện với ánh mắt của ta, dường như hơi ngẩn người.

Ta thấy hắn sững sờ, trong lòng liền bực bội.

Biết ngay tên này trêu đùa ta, bây giờ ta liền hạ (thuốc)…

“Được, ta liền phái người đi tìm, nhất định tìm được một thanh kiếm tuyệt mỹ tặng cho muội.” Hình như hắn thấy được sự bực tức trong mắt ta, vội vàng mở miệng nói.

Bàn tay ta đưa vào trong vạt áo được một nửa lại rút về, vậy hóa ra là ta tâm địa tiểu nhân sao?

Thôi được, nếu hắn nói được làm được, ta đây liền không so đo nữa!

Nhưng mà, “Ngươi không cần đi tìm khắp nơi, ta biết nơi nào có bảo kiếm tuyệt thế!”

Mắt ta sắp phát sáng đến nơi, cười hắc hắc, nhìn về phía Tổ phụ nhà ta ở bên kia.

9.

Ta không biết Thất hoàng tử dùng biện pháp gì, vậy mà lại thật sự lấy được thanh bảo kiếm trân quý trong tay Tổ phụ ta!

Thanh kiếm toàn thân trắng bạc được gọi là Thanh Long kiếm, phối hợp với chiêu thức khi xuất kiếm, kiếm thanh tự như rồng ngâm, khí phách thật sự!

Ta từng nhiều lần xin Tổ phụ nhưng đều không được như ý, Thất hoàng tử dễ như trở bàn tay liền có được.

Lòng ta vừa giận lại vừa vui, giận vì Tổ phụ đối đãi với Thất hoàng tử còn tốt hơn cả đối với ta, lại vui vì Thất hoàng tử muốn có Thanh Long là để tặng cho ta!

Miễn cưỡng đền bù được Xích Đầu đại nguyên soái của ta vậy!

Để có cơ hội lấy được Thanh Long kiếm trong tay Thất hoàng tử, ta chủ động gửi bái thϊếp cho hắn.

Tổ phụ rời triều đình hồi hương về Lê Thành dưỡng lão, nhưng người lại không chịu ngồi yên, vì thế mỗi năm đều tổ chức rất nhiều hoạt động cưỡi ngựa bắn tên bàn luận võ thuật.

Ngày mai lại có một trận thi đấu cưỡi ngựa, danh môn vọng tộc trong thành đều sẽ phái vài tiểu bối tham gia.

Ta mời Thất hoàng tử đến đây, đến lúc đó nhân cơ hội cùng hắn đi lấy Thanh Long kiếm!

Hôm sau ta dậy từ rất sớm rồi đợi ở trại ngựa, Tổ phụ thấy ta tích cực như vậy, còn buồn bực hỏi một câu “Không phải ngươi chê Lê Thành không có đối thủ, không muốn tham gia trận đấu này sao?”

“Ha ha, nào dám không cho Tổ phụ ngài mặt mũi chứ, con nhất định phải đến trấn trận cho người!” Ta chột dạ nhìn Tổ phụ cười.

Tổ phụ chỉ trầm giọng cảnh cáo một câu không được náo loạn xong liền rời đi.

Ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, đúng lúc thấy gã sai vặt dẫn Thất hoàng tử đi tới, vội vàng đứng dậy ra nghênh đón.

“Thất hoàng tử, ta đợi ngươi cả một buổi sáng!” Ta nhe răng trợn mắt cười cười, ánh mắt trông mong nhìn Thất hoàng tử, đợi hắn đưa Thanh Long kiếm cho ta.

Hắn dường như lại ngẩn người, ta vội vàng đè lại ý muốn thúc giục, lại thấy hắn bỗng nhiên nhìn ta cười.

Lần này lại không giống với những lần trước, lần này hắn cũng giống ta vừa nãy cười lộ ra hàm răng, đôi mắt cong cong giống như trăng non.

Ta cũng ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy người này, giống như tiên nhân trên trời không dính một hạt bụi trần đột nhiên nhiễm khói lửa nhân gian.

Ừm… Tiên nhân nhập tục, ngược lại càng thấy đẹp mắt là sao nhỉ?