Chương 10

Mắt thấy từng ngày chiến tranh lạnh, Hứa Nhất Minh chỉ phải càng sốt ruột, mỗi ngày đen mặt phát ra áp suất thấp. Tống Tĩnh Ngọc một ngày không để ý tới hắn, mặt hắn một ngày so một ngày càng đen.

Bất quá không chờ hắn nghĩ ra biện pháp, thương đội phía bắc truyền đến một tin tức trọng đại cho hắn —— biên cảnh không yên ổn.

Chợ biên cảnh năm rồi đều là tơ lụa, lá trà chờ thu hoạch tiêu thụ tốt, năm nay lại có rất nhiều người lai lịch không rõ thu mua lương thực. Thương đội của Hứa Nhất Minh lớn nhất, bởi vậy những người đó trải qua giật dây, tìm được người thương đội nắm quyền, muốn cùng hắn mua bán lớn.

Người nắm quyền kia cũng khôn khéo, đằng trước làm bộ đồng ý, sau đầu phái người ra thúc ngựa truyền tin cho hắn.

Hơn hai mươi năm trước Hứa lão gia trải qua chiến sự, thường thường lấy chuyện lúc đó nói cho Hứa Nhất Minh nghe. Hắn dạy con, khi phương bắc có chiến sự các bộ liền sẽ tích trữ lương thực mua vũ khí, có dấu hiệu này liền phải sớm làm chuẩn bị.

Thật đánh lên tới, làm thương nhân lưu thông sinh ý phải gặp nạn, bởi vì các thành phương bắc đều sẽ giới nghiêm, thương đội lui tới thường xuyên dễ dàng bí mật mang theo gian tế, là nghiêm tra đồ vật. Lúc này hoặc thu lại sinh ý phía bắc đi phía nam phát triển, hoặc mua bán lương thực thời chiến tranh, bằng không đánh giặc vài năm, của cải sẽ bị kéo đổ.

Hứa Nhất Minh nhanh chóng quyết định, quyết định dời nhà về phía Nam. Ngày đó hắn triệu tập chưởng quầy nghị sự, chỉ ở kinh thành lưu lại chút cửa hàng cùng tửu lầu, Trân Bảo Các, cửa hàng tơ lụa, hương cao, lá trà, chờ toàn bộ ra tay.

Hắn vội đến ban đêm mới về nhà, lại tinh thần phấn chấn, trên mặt ra vẻ bình tĩnh, ngữ khí lại có vài phần giấu không được gấp không chờ nổi, phân phó quản gia:

“Mời phu nhân tới, nói ta có chuyện quan trọng thương lượng.”

Chỉ chốc lát sau, hai người ở phòng khách gặp mặt.

Tống Tĩnh Ngọc ngồi ở chủ vị, mắt nhìn thẳng, lãnh đạm hỏi, “Đại Lang có chuyện gì?”

Hứa Nhất Minh khi nào chịu quá loại vắng vẻ này, cho lui hạ nhân, hơi có chút ủy khuất:

“Nếu không phải có việc, sau này tiểu nương đều không tính toán nói chuyện với ta sao?”

“Chuyện gì?”

Y một chữ cũng không nói nhiều, thiếu chút nữa Hứa Nhất Minh lại khinh suất, vội vàng nhịn xuống, trước nói chính sự.

Tống Tĩnh Ngọc cũng hiểu thế cục, tuy nghe nói đánh giặc có chút hoảng hốt, nhưng vẫn ủng hộ quyết định của hắn, phó thác trong tay mình cửa hàng cho hắn, đồng ý cùng hắn một chủ ngoại một chủ nội an bài dời Nam.

Hai người thương nghị xong, Hứa Nhất Minh nói, “Còn có một chuyện.”

Tống Tĩnh Ngọc nghe vậy quay đầu nhìn hắn.

Hắn bỗng nhiên thấp giọng, “Ta rất nhớ ngươi.”

Tống Tĩnh Ngọc còn chưa từ chính sự phản ứng lại, nghe hắn đột nhiên nói một câu như thế, tức khắc trừng hắn.

“Rốt cuộc còn có chính sự khác hay không, không có ta liền trở về.”

“Với ta mà nói, Ngọc Nhi cũng là chính sự. Chẳng lẽ trong lòng Ngọc Nhi ta không phải chính sự sao?”

Hắn cho rằng hai người đã nói như vậy, chính là dấu hiệu hòa hảo, thỏa thuê đắc ý, nào ngờ y nói “Không phải.”

Hắn ngây người, giống như bị người xối vào đầu một bát nước lạnh.

Hắn chưa bao giờ ăn qua bại trận như vậy, vẫn là ở ái nhân từ trước đến nay ôn nhu săn sóc, trong đầu không khỏi nghĩ, mấy ngày ngắn ngủi không nói lời nào, chẳng lẽ y không yêu ta sao?

Hắn trong lòng bị thương, lại có chút sốt ruột, “Ta không tin.”

Tống Tĩnh Ngọc nâng chung trà lên uống một ngụm.

“Đại Lang, với thường nhân tới nói, đều là trước an cư lạc nghiệp, mới nói tình ái.”

Ngụ ý, Hứa Nhất Minh đã an cư lạc nghiệp, cố có tâm tư nói chuyện yêu đương, y không có, cho nên chính sự là an cư lạc nghiệp.

Y nói như thế, làm hắn hổ thẹn.

Bởi vì đã là hắn làm hại Tống Tĩnh Ngọc vô pháp an thân, lại là hắn quấn lấy Tống Tĩnh Ngọc muốn nói chuyện yêu đương.

Hai người một trận trầm mặc, Hứa Nhất Minh nắm nắm tay, hạ ngoan tâm bộc bạch:

“Ngọc Nhi nói đạo lý ta đều hiểu, nhưng trong xương cốt ta chính là loại người này, dù thời gian quay ngước, ta vẫn như cũ sẽ đi cưỡng bách ngươi.”

“Ngươi!”

Tống Tĩnh Ngọc bị hắn nói trắng ra cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

“Chuyện này ta thẹn với ngươi, nhưng ta không hối hận.”

Hắn nhìn chằm chằm y, còn hỏi, “Ngọc Nhi hối hận sao?”

Tống Tĩnh Ngọc không muốn để ý hắn, hừ lạnh một tiếng:

“Dù sao ta ở trong tay ngươi, còn không phải ngươi muốn như thế nào liền như thế nào.”

“Ngươi người ở trong tay ta, tâm cũng ở sao?”

Tống Tĩnh Ngọc khựng lại, xoay đầu đi, không cùng hắn nói chuyện.

Nam nhân đứng lên đi vài bước tới, y cũng cảnh giác đứng lên, lui vài bước:

“Ngươi làm cái gì?”

Nam nhân thập phần bướng bỉnh, cúi đầu nhìn y, nhỏ giọng:

“Ngọc Nhi, ngày ấy trước khi rời đi Ẩn Tự, ngươi muốn nói cái gì, hiện tại nói cho ta nghe.”

Tống Tĩnh Ngọc ngẩn ra, ánh mắt do dự một lát, “Ta đã quên.”

Hắn lại tới gần một bước, gần như dán vào trên người y.

“Vậy nhớ tới, hiện tại ta muốn nghe.”

Thủ đoạn hắn như vậy, da mặt dày thừa nhận mình không phải là quân tử, lại không hối hận hành động, còn một tấc lại muốn tiến một thước muốn Tống Tĩnh Ngọc hồi tưởng chuyện cũ ngọt ngào, nhớ tới hắn tốt, đối hắn mềm lòng.

Tống Tĩnh Ngọc không phải đối thủ của hắn, nhưng lại không cam lòng bị hắn càn quấy như vậy, nói:

“Ta muốn nói cái gì, trong lòng Đại Lang chẳng lẽ không biết? Cần gì phải tới hỏi.”

“Trong lòng ta biết được, nhưng ta muốn Ngọc Nhi nói, muốn ngươi suy nghĩ một chút, khi đó chúng ta là như thế nào muốn tốt.”

“Nếu làm được phu thê, ta nguyện cùng ngươi nhất sinh nhất thế.”

Hứa Nhất Minh nghẹn, chạm vào đinh mềm.

Y kiều kiều nhu nhu đỡ ghế dựa, giọng kiên định:

“Ngươi luôn hùng hổ doạ người, muốn ta như vậy, muốn ta như thế, ta lại chưa từng yêu cầu ngươi cái gì. Chỉ một việc này, ngươi phải cho ta một đáp án.”

Hứa Nhất Minh liền biết vô pháp nói thêm, chọc cười càn quấy cùng y cởi bỏ mâu thuẫn.

Hắn bình tĩnh lại, đi vài bước trong phòng, trầm tư hồi lâu, mới nói:

“Hiện tại ta vô pháp cho ngươi kỳ hạn ba năm kỳ năm.”

Tống Tĩnh Ngọc thấy biểu tình hắn, như hạ quyết định nào đó, không khỏi thấp thỏm xoắn chặt tay trong tay áo.

Y nhìn chằm chằm nam nhân, thấy hắn từ giày lấy ra tiểu chủy thủ, giơ tay chém xuống, cắt một sợi tóc mai.

Tống Tĩnh Ngọc đại kinh thất sắc (biến sắc mặt vì kinh sợ), nhào qua cầm tay hắn:

“Ngươi làm cái gì!”

Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ, đầu tóc nam tử tượng trưng tôn nghiêm, đặc biệt là người đối diện quá tốt đẹp đọc qua thư, đoạn phát như đoạn đầu. (Cắt tóc như chặt đầu)

Cả đời nam tử, chỉ ở khi cưới chính thê lần tóc một, tỏ vẻ tôn nghiêm và nhân sinh từ đây cùng đối phương cột vào nhau.

Hứa Nhất Minh đưa tóc qua, “Ngọc Nhi, kỳ hạn duy nhất ta có thể cho, chính là quãng đời còn lại của ta, ngươi nguyện ý sao?”

Hắn không thể hứa hẹn khi nào cưới y, chỉ có thể hứa hẹn quãng đời còn lại vĩnh bất biến tâm. (Vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ)

Nước mắt Tống Tĩnh Ngọc chảy xuống, che miệng lại gật đầu.

Hứa Nhất Minh từ búi tóc y nhẹ nhàng rút ra một sợi cắt đứt, ôm y, hai người cùng nhau quấn tóc thành một đoàn.

“Ta muốn cuốn nó lấy loạn một chút, nguyện chúng ta cũng giống như vậy, giải cũng không giải được.”

Tống Tĩnh Ngọc thu tóc cất giữ, trên mặt cuối cùng có cười, vùi đầu ở ngực hắn nhỏ giọng:

“Như thế đó là kết tóc phu thê, tự nhiên không giải được.”

Nam nhân nâng mặt y lên, nhẹ nhàng hôn nước mắt, hai người đối diện, trong mắt đều là nhu tình, nhịn không được ôm nhau hôn nồng nhiệt.

Hôn đến thở hồng hộc, tay Hứa Nhất Minh lưu luyến trên eo nhỏ, liếʍ lỗ tai y thấp giọng:

“Đi thư phòng tiếp tục nghị sự?”

Tống Tĩnh Ngọc tự nhiên biết suy nghĩ của hắn, không khỏi mặt đỏ tim đập, nghĩ nghĩ, ngượng ngùng nhỏ giọng:

“Ngươi đi trước, ta nói an bài vừa rồi chuyển nhà với Đồng quản gia liền tới.”

Tống Tĩnh Ngọc triệu Đồng quản gia lại đây, tự hỏi một phen, chỉ cùng hắn nói muốn hắn ngày mai cùng lão quản gia Trung thúc tới gặp, vẫn chưa lập tức lộ ra chuyển nhà an bài.

Y đuổi đi quản gia, mới vào thư phòng.

Nam nhân sớm ở trắc gian thư phòng chờ đến nóng nảy, vừa thấy y tiến vào, liền củi khô lửa bốc ôm nhau lăn lên giường.

Tống Tĩnh Ngọc cũng động tình, gắt gao câu lấy hắn, hai tay ở đầu vai, sau lưng hắn khó nhịn cào, hai người môi lưỡi giao triền, hôn đến khó xá khó phân.

Nam nhân gấp gáp cởi sạch mình, kéo áo trên y xuống đầu vai, xoa vυ", lại lung tung kéo hạ váy, vói vào sờ loạn.

Hơi thở y dồn dập, nhẹ đánh hắn một chút, cười, “Gấp như thế.”

Nam nhân một bên sờ, một bên đã nhịn không được ở giữa hai chân y cách vải đỉnh lộng, oán giận:

“Ngọc Nhi không biết ta nhẫn vất vả bao nhiêu.”

Tống Tĩnh Ngọc bị đỉnh thân thể nóng lên, hai huyệt nhi đều nổi lên hư không ngứa ý, ngoài miệng lại phun hắn:

“Làm ngươi rối rắm, xứng đáng.”

Trong lòng y có tự tin, nói chuyện so thường lui tới lớn mật, mang điểm đanh đá bị sủng ra tới, làm nam nhân mới mẻ:

“Ngọc Nhi lá gan phì, dám mắng ta xứng đáng.”

Hắn ngoài miệng ra vẻ sinh khí, tay chui vào khố y mỹ nhân, hai ngón tay chạm được cách hoa hơi hơi mở ra. Mật huyệt bị làm chín lập tức kẹp chặt hắn, hút hắn, ướt nóng chặt chẽ, sớm đã lưng tròng chảy dâʍ ŧᏂủy̠.

Tống Tĩnh Ngọc thở hổn hển một tiếng, trên mặt hiện lên tìиɧ ɖu͙© cùng khát vọng.

“Ngươi liền thích bị mắng.”

Y có chút không chịu nổi, tự cởϊ áσ trên cùng yếm, một đôi vυ" trắng nõn đỉnh hai viên đậu đỏ, bị hai tay y ép vào một chỗ, trung gian có khe rãnh thật sâu. Hứa Nhất Minh lập tức bị phong cảnh mê người hấp dẫn, ở trước ngực y lại liếʍ lại hút.

Tống Tĩnh Ngọc bất mãn vặn vẹo, nhéo lỗ tai hắn, nhỏ giọng mắng:

“Đừng nóng vội ăn vυ", cởi phía dưới ta.”

Nam nhân hì hì cười nói, “Ta biết ngươi càng mắng ta, là trong lòng càng yêu ta.”

Tống Tĩnh Ngọc thẹn thùng cười đấm hắn, “Buồn nôn.”

Nam nhân lột sạch y, một tay tìm được phía dưới xoa hoa đế, rồi mới tìm đến huyệt khẩu, cắm vào hai ngón tay trừu động.

“Đại Lang, chậm một chút…… Ta đã lâu không…… A a……”

Bài ngày bọn họ chưa tham hoan, Tống Tĩnh Ngọc nhất thời chịu không nổi quá kí©h thí©ɧ, mà Hứa Nhất Minh thế nhưng nghe lời, thả chậm tốc độ.

“Được, tối nay ta hầu hạ ngươi.”

Hắn dùng tiết tấu y thích lộng, ở nhục động ướt nóng một nhẹ một nặng xoa chỗ mẫn cảm.

Tống Tĩnh Ngọc ê a lãng kêu, không bao lâu, liền kẹp chặt chân, nhục huyệt gắt gao hút lấy ngón tay nam nhân, yêu kiều rêи ɾỉ dài một tiếng, run rẩy phun ra dâʍ ŧᏂủy̠.