Chương 9

Ban đêm Hứa Nhất Minh lại đến bò cửa sổ, phát hiện cửa phòng ngủ Tống Tĩnh Ngọc đều đóng chặt.

Hắn thầm nghĩ tính tình y thật lớn, mặt cũng không chịu gặp một lần.

Hứa gia một mạch con nối dõi ít, đến Hứa lão gia đã là con một đời thứ ba, thân thích dòng bên đều xa cách vạn dặm, Hứa lão gia lại gần bốn mươi mới có con. Hứa Nhất Minh một dòng nối dõi cực quý, Hứa lão gia hy vọng hắn thân thể khoẻ mạnh hảo hảo lớn lên, khi còn bé tốn đống tiền lớn làm hắn bái sư phụ lợi hại tập võ công, cường thân kiện thể.

Công phu này hiện tại đã bị hắn lấy trộm chui cửa sổ, không biết lão sư phụ hắn dưới suối vàng biết, có thể báo mộng hành hung hắn một trận hay không.

Hứa Nhất Minh dùng nội lực nhè nhẹ chui vào cửa sổ, chậm rãi đẩy ra cài cửa bên trong, mới nhẹ nhàng đẩy ra cửa sổ đi vào, cài cửa lại.

Chui vào phòng trong, thấy màn lụa như yên (khói), lộ ra dáng người mỹ nhân yểu điệu, ngồi vào mép giường, gọi y:

“Ngọc Nhi, còn giận ta?”

Mỹ nhân bên trong thân mình vừa động, không nói chuyện.

Hắn ôn nhu cẩn thận, “Lâm bà bà nói ngươi thực thích ăn lương diện, lần tới ta lại kêu nàng làm cho ngươi, ngươi ăn no bụng sao? Không bị đói?”

Tống Tĩnh Ngọc như cũ không nói lời nào.

“Tâm can nhi sao không nói lời nào, ta cũng không biết ngươi phát giận xong rồi không. Nếu không tức giận, ta liền tiến tới.”

Hắn nói, đi xốc màn, Tống Tĩnh Ngọc một phen đè lại màn lụa, không cho hắn nhấc lên.

Hắn nghĩ thầm, cái này lợi hại, tối nay chỉ sợ giường đều không thể lên.

Hắn nắm tay phúc Tống Tĩnh Ngọc ấn màn, nói:

“Ngọc Nhi, ta xin lỗi ngươi, ngươi đừng không phản ứng ta, nói một câu đi.”

Tống Tĩnh Ngọc bị hắn nắm, rút tay về.

Hứa Nhất Minh chỉ phải lại dỗ vài câu, mới dỗ y mở miệng.

“Đại Lang miệng lưỡi trơn tru như vậy, không biết là luyện ra với nhiều ít nữ tử.”

Hứa Nhất Minh cảm thấy oan uổng, “Con mắt nào của ngươi thấy ta trêu đùa những người khác, nữ tử không có, nam tử cũng không. Ngọc Nhi sao ngang ngược vô lý như thế, ăn giấm không đâu.”

“Ngươi còn cảm thấy ủy khuất, ngươi chẳng lẽ không phải miệng lưỡi trơn tru sao?”

Hứa Nhất Minh da mặt dày, “Ta nói ngọt cũng không phải là luyện ra, là trời sinh có thể nói.”

Chết không biết xấu hổ.

Hắn càng xảo quyệt, Tống Tĩnh Ngọc càng tức.

“Đại Lang thích ta cái gì? Có phải thích ôn nhu ngoan ngoãn hay không. Ta về nhà mẹ đẻ cầu mẫu thân tìm cho ngươi một người ôn nhu như nước, tức phụ cho ngươi, đừng tới quấn ta.”

Tống Tĩnh Ngọc chưa từng lấy thân phận tiểu nương quản hôn sự hắn, lần này Hứa Nhất Minh bị y nói được sờ không hiểu gì, chỉ phải nói:

“Ngọc Nhi đã ôn nhu như nước, ta không nhìn đến người khác, chỉ cần ngươi một người.”

Lời này đó là cam chịu hắn thích loại này.

“Ta vẫn luôn không nghĩ ra lúc trước ngươi như thế nào liền một hai phải câu ta, thì ra là ta đối đãi ngươi quá tốt.”

“Ngọc Nhi này cũng muốn sinh khí, ngươi đối tối với ta, ta tự nhiên thích ngươi.”

“Người khác tốt với ngươi, ngươi cũng sẽ thích nàng sao?”

Hứa Nhất Minh phát giác lời y nói luôn có người khác, loại người này, ôn nhu này, mấy từ này, hắn liền hiểu, nói:

“Có người ở trước mặt ngươi loạn khua môi múa mép? Lòng ta không có người khác, những người khác lại ôn nhu cũng không phải Ngọc Nhi.”

Nghe được lời này, trong lòng y thoải mái chút.

“Lúc trước không phải ngươi có nha hoàn thông phòng ngoan ngoãn ôn nhu sao, còn rất thích. Có phải vì nàng ôn nhu đối tốt với ngươi, ngươi vừa ý nàng.”

Hứa Nhất Minh nhíu mày, giọng có chút nghiêm túc:

“Ngọc Nhi! Sao ngươi có thể lấy mình so với nha hoàn thông phòng, thân phận ngươi là gì!”

Trầm mặc, sau một lúc lâu, Tống Tĩnh Ngọc thấp giọng:

“Ta là thân phận gì đâu?”

Nghe y nhẹ nhàng một câu như vậy, Hứa Nhất Minh đau lòng, xốc màn liền thấy y ngồi trên giường, một mình rơi lệ.

Hứa Nhất Minh biết thân thế y đau khổ, mười mấy năm qua không chân chính làm thiếu gia nhà quan, mới có thể xem bản thân thấp như, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng muốn so đo. Hắn thầm mắng chính mình nói lỡ, làm Tống Tĩnh Ngọc nhớ tới chuyện cũ thương tâm, ôm y an ủi:

“Mặc kệ lúc trước Ngọc Nhi là thân phận gì, ngươi hiện tại ở lòng ta, là thê duy nhất của ta.”

Thân mình Tống Tĩnh Ngọc run lên, nước mắt làm ướt y phục hắn.

Hứa Nhất Minh nhẹ nhàng lỗ lưng y, trong lòng vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho rằng hống người xong rồi, lại nghe Tống Tĩnh Ngọc ở ngực hắn buồn bã nói:

“Ngươi nói ta là thê của ngươi, vậy ngươi cưới ta được sao?”

Vấn đề này bọn họ chưa bao giờ nói qua.

Hứa Nhất Minh cho rằng tâm ý tương thông, bọn họ liền có thể sung sướиɠ làm một đôi dã uyên ương. Dù sao cha hắn cưới Tống Tĩnh Ngọc bất quá là một hồi giao dịch, không có tình phu thê.

Hơn nữa thời gian của Hứa lão gia không còn nhiều, đợi lão cha về tây, hắn dùng thủ đoạn đổi thân phận nâng Tống Tĩnh Ngọc vào cửa, không người dám nói không thể.

Nhưng việc này chỉ có thể trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, Tống Tĩnh Ngọc lấy ra hỏi, chẳng lẽ hắn có thể nói ra đại nghịch bất đạo này sao?

Hứa Nhất Minh nhíu mày, “Ngọc Nhi, ngươi biết ta khó xử.”

Y rời khỏi ngực hắn, tách ra: “Ngươi có khó xử, ta không có khó xử sao?”

Rốt cuộc ai cũng không biết Hứa lão gia còn có thể sống bao lâu, hắn nằm nhiều một ngày, Tống Tĩnh Ngọc phải chờ nhiều một ngày.

Nếu hắn lại nằm mấy năm, y cũng phải chờ mấy năm sao?

Hứa Nhất Minh cũng biết đạo lý này, hắn cũng vì nguyên nhân này mà không dám hứa hẹn.

Hắn đứng lên trước giường, nói, “Vậy ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Cha ta tuy dùng thủ đoạn có chút độc ác, nhưng đối ta rất tốt, hắn hiện tại già rồi, ta cũng phải để hắn an độ tuổi già.”

Tống Tĩnh Ngọc ngồi trong trướng, “Nếu ngươi không biết làm sao bây giờ, lại vì sao tới quấn ta.”

Hứa Nhất Minh bị y nói đáp không được.

Hắn tự nhận xử sự quang minh lỗi lạc, nhưng chuyện này xác thật đuối lý. Hắn biết rõ vô pháp trong thời gian ngắn cho hai người một tương lai sáng, lại kìm nén không được yêu thích với y, đi rình coi, phát hiện bí mật, uy hϊếp y cùng mình thông da^ʍ.

Hắn trong lòng chắc chắn ngày sau sẽ có ngày lành, bởi vậy không nơi nào sợ hãi, mà Tống Tĩnh Ngọc lại không phải nghĩ như vậy. Tánh mạng người nhà ở trong tay Hứa Nhất Minh, ngày sau nếu nam nhân thay lòng đổi dạ, kết cục của y sẽ vô cùng thê thảm. Chung quy quan hệ y với hắn không phải đứng đắn, lập trường chất vấn y cũng không có, bởi vậy trong lòng luôn hoảng sợ như đi trên băng mỏng.

Hứa Nhất Minh cho không được lời gì làm y an tâm, giống như một con thú khốn khổ, lo âu lại nóng vội mà ở mép giường đổi tới đổi lui.

Y nhìn hắn nửa ngày không nói lời nào, trong lòng lạnh cả người, thầm nghĩ loại gièm pha này nhận không ra người, quả nhiên sẽ không có trái ngọt ăn, liền nói:

“Một khi đã như vậy, sau này cũng đừng tới tìm ta, ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta.”

Hứa Nhất Minh lập tức nói “Không được!”

Hắn ngồi vào mép giường xốc lên màn, chế cỏi tay y:

“Ngươi lời này có ý gì, ngươi muốn cùng ta nhất đao lưỡng đoạn sao?”

Tống Tĩnh Ngọc nghe được nhất đao lưỡng đoạn, trong lòng đau xót, muốn cắn răng nói lời tàn nhẫn, lại không thể nói ra.

Y qua ngày tháng đủ khổ rồi, nơi nào bỏ được cắt đứt phân tình này, đẩy ra một nam nhân đau y yêu y.

Hứa Nhất Minh cường ngạnh bắt lấy y.

“Lúc trước ta bức ngươi là ta đuối lý, khi đó ngươi muốn đoạn, ta sẽ không dây dưa. Nhưng hiện tại ta đã biết ngươi cũng yêu ta, nhất đao lưỡng đoạn, ngươi nghĩ cũng không cần nghĩ.”

Tống Tĩnh Ngọc bổ nhào vào ngực hắn, đánh hắn đá hắn:

“Ta liền bỏ được ngươi sao! Ngươi cũng không nghĩ ta khó xử? Nếu bị người phát hiện, chỉ có ba thước lụa trắng treo cổ!”

Hứa Nhất Minh che miệng y, “Đừng nói lời này, ta sẽ không để ngươi treo cổ.”

Tống Tĩnh Ngọc nức nở, “Cho dù ngươi không muốn, nhưng gièm pha nháo ra tới, ta không mặt mũi gặp người, trừ bỏ treo cổ còn có thể làm sao bây giờ.”

Môi hắn mím chặt, không nói một lời.

Tống Tĩnh Ngọc buồn bã nói, “Ngày tháng nhìn không ra ánh sáng, nếu phải vẫn luôn lo lắng hãi hùng như thế, ta đợi không được làm thê của ngươi sắp điên rồi.”

Trong lòng Hứa Nhất Minh cũng phiền muộn, đây là một cục diện tạm thời không giải được. Tống Tĩnh Ngọc lại càng muốn tìm một lời ra miệng, hắn ăn nói khép nép hống nửa ngày cũng không thấy tốt, trong lòng mỏi mệt, cứng rắn nói:

“Ngươi không muốn lo lắng hãi hùng, chỉ phải tự mình giải sầu, ta bất lực.”

Thái độ hắn lãnh ngạnh đâm vào Tống Tĩnh Ngọc bốc cháy lên lửa giận, một chân đá hắn xuống giường, thấp giọng quát:

“Vậy ngươi đi đi! Đừng tới gặp ta!”

Hứa Nhất Minh là con trai độc nhất trong nhà, sủng nuôi lớn, vốn dĩ tính tình không được tốt lắm, ở trên người ái nhân đã là cực có kiên nhẫn, phí miệng lưỡi nửa ngày còn bị một chân đá xuống giường, sắc mặt hắn xanh mét, đứng lên vỗ vỗ vạt áo.

“Được, ngươi không thích nhìn ta, ta không tới làm ngươi mệt.”

Nói xong thân ảnh chợt lóe, Tống Tĩnh Ngọc còn không có thấy, trước giường đã trống rỗng không người.

Từ ngày ấy khắc khẩu, liên tiếp mấy ngày hai người một câu cũng chưa nói qua.

Hứa Nhất Minh vốn dĩ đã ra cửa nửa tháng, vốn tưởng rằng trở về hẳn là cùng Tống Tĩnh Ngọc nhu tình mật ý, nào biết nháo cương như thế. Hai người không hòa hảo, hắn không dám ban đêm đi chui cửa sổ, sợ ồn ào lợi hại hơn. Vốn định ban ngày cố định chạm mặt sớm muộn dùng cơm tìm cơ hội, nào ngờ Tống Tĩnh Ngọc sai người thay đổi bàn tròn phòng ăn, hai người đối diện ngồi, Hứa Nhất Minh không thể chạm vào y.

Hắn không có biện pháp, hơn nữa lần trước bị đuổi ra, hắn tự giác bị hạ mặt mũi, có chút xuống nước không được, trong lòng hy vọng Tống Tĩnh Ngọc cho hắn bậc thang, chẳng sợ chỉ nhìn hắn, hắn cũng có thể thò lại gần nói chuyện. Nào ngờ y cường lên, biểu tình cũng không cho.