Chương 1

"A! Thật là... kết quả của nam phụ luôn như vậy sao?"

Cố Khanh Vũ thở dài đặt quyển tiểu thuyết mình vừa đọc xuống, từ năm mười sáu tuổi, Cố Khanh Vũ đã đọc rất nhiều tiểu thuyết nhưng chưa bao giờ cô gặp một nam phụ đáng thương như vậy. Người nam phụ đó luôn yêu thương nữ chính, chuyện gì cũng giúp đỡ nữ chính, nữ chính biết điều đó, nhưng nữ chính đã yêu nam chính trước rồi, điều đó không trách nữ chính được. Cố Khanh Vũ cố gắng theo dõi đến hết truyện, nhưng kết cục của nam phụ đó cô không biết được. Không biết anh có yêu người khác hay không? Hay là anh vẫn đau khổ vì nữ chính?

Cố Khanh Vũ đang suy nghĩ đột nhiên trong cabin vô cùng nhốn nháo, nhiều người hoảng sợ hét lớn lên. Máy bay đột nhiên rung lắc dữ dội, cô cũng kinh hoảng không kém, cảm nhận được khí áp của máy bay khi rơi xuống khiến cô khó thở. Nhưng cô vẫn bình tĩnh nhắm mắt lại, cũng may cô là trẻ mồ côi, nếu không bây giờ, cha mẹ cô chắc sẽ phải rất đau buồn vì người đầu bạc phải tiễn người đầu xanh mất.

Bỗng nhiên một tia sáng khiến Cố Khanh Vũ chói mắt, theo bản năng cô dùng tay che mắt lại, rồi cả cơ thể cô có cảm giác như bị hút đi. Khi Cố Khanh Vũ mở mắt ra đã thấy mình đang ở trong một không gian tối om, cô không hiểu gì nhìn xung quanh, bỗng dưng có giọng nói vang lên khiến cô giật nảy mình.

"Cô gái! Cô chết khi còn quá trẻ, cô có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?"

"Anh là ai vậy? Tôi đang ở đâu?" xung quanh thật sự rất tối, cô không nhìn thấy được ai đang nói chuyện cả.

"Cô không cần biết tôi là ai? Ở đâu không quan trọng, cô có nguyện vọng nào muốn thực hiện hay không?"

"Tôi... tôi muốn gặp Mạc Tư Kỳ!" mặc dù Cố Khanh Vũ biết điều này rất không có khả năng, dù gì Mạc Tư Kỳ chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết.

"Được! Nhưng có điều kiện, nếu cô đồng ý, tôi sẽ cho cô gặp anh ta"

"Được. Anh nói đi!"

"Tôi cho cô ba tháng, nếu trong vòng ba tháng, cô có thể làm cho Mạc Tư Kỳ yêu cô, cô sẽ có thể tiếp tục sống ở thế giới đó. Nếu như hết thời hạn ba tháng, Mạc Tư Kỳ không yêu cô, cô sẽ phải chết, hơn nữa còn bị đánh tan hồn phách, không được đầu thai!"

"Được. Tôi đồng ý!"

Dù gì Cố Khanh Vũ cô cũng đã chết, được sống bên người mình thích ba tháng cô cũng mãn nguyện rồi, rồi cô cảm nhận được mình đang bị hút đi, sau đó không còn biết gì nữa.

Khi Cố Khanh Vũ tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trong một căn phòng lớn, tông màu chủ đạo là màu xám kết hợp với màu trắng, không tạo nên vẻ u ám mà lại thanh lịch, trang nhã. Cố gắng nâng thân thể nặng trịch của mình ngồi dậy, Cố Khanh Vũ cảm thấy m đầu đau như búa bổ, nhìn chân tay vẫn còn lành lặng, cô liền chạy lại đứng trước gương. Dung mạo của cô vẫn như vậy, không có một chút thay đổi, cô hoàn toàn được đưa đi, không phải linh hồn nhập thể xác. Chuyện vừa rồi xảy ra như một giấc mơ, có cảm giác rất không chân thực. Cố Khanh Vũ đưa tay nhéo má mình một cái, đau, cô không nằm mơ. Nhưng đây là chỗ nào? Có phải là chỗ của Mạc Tư Kỳ không?

Cạch! Tiếng cửa phòng bật mở, Cố Khanh Vũ xoay đầu theo bản năng, nhìn người đứng ở cửa, cô há hốc mồm. Trời ơi! Sống mười tám năm trời, cô chưa từng gặp qua chàng trai nào có dung mạo tuấn mỹ như vậy, nhìn anh không lạnh lùng nghiêm khắc nhưng lại vô cùng thư sinh, nho nhã. Bộ dáng anh vừa nhìn qua liền nghĩ anh là một người ôn nhu, dịu dàng, nhưng không ai biết rằng trong tình yêu anh lại vô cùng nhiệt huyết. Nhìn đôi mắt màu xám lặng lẽ đánh giá cô, cô cũng biết được người này là ai? Người đó chính là Mạc Tư Kỳ, nam phụ mà cô yêu thích.

"Cô tỉnh rồi à?" Mạc Tư Kỳ lịch sự hỏi, hôm nay anh đi làm về, đột nhiên phát hiện cô nằm bất tỉnh ven đường, người vô cùng bẩn thỉu, quần áo cũng ướt hết, nhưng mà anh nhớ hôm nay đâu có mưa?

Giọng nói của Mạc Tư Kỳ ôn hòa trầm ấm, khiến Cố Khanh Vũ không khỏi ngây ngốc, cô luôn thích mẫu đàn ông có chất giọng trầm, một khi anh thấp giọng nói chuyện, chắc chắn sẽ khiến tim cô lệch nhịp.

"Này cô!" thấy Cố Khanh Vũ ngây ngốc nhìn mình, Mạc Tư Kỳ liền nhíu mày hỏi lại.

"Ách! Xin lỗi... anh là ai? Tôi... đang ở đâu?" mặc dù cô rất xác định, nhưng không thể hỏi thẳng, "anh là Mạc Tư Kỳ à?"

"Tôi là Mạc Tư Kỳ, tôi thấy cô ngất gần nhà tôi, mà trên người cô lại không có giấy tờ tùy thân hay điện thoại di động, tôi không có cách nào liên lạc với người nhà của cô được nên đem cô về đây, đợi cô tỉnh lại!" giọng anh nói vô cùng nhẹ nhàng lịch sự, Cố Khanh Vũ đặc biệt thích nghe giọng anh.

"A... vậy sao... vậy thì cám ơn anh đã cứu giúp" Cố Khanh Vũ cúi đầu cảm ơn, trong lòng thầm tính toán tìm cách ở lại đây.

"Cô đọc địa chỉ nhà của cô đi, tôi sẽ đưa cô về"

"Xin... xin lỗi... tôi... tôi chỉ biết mình tên là Cố Khanh Vũ, ngoài ra tôi chẳng nhớ gì cả"

Mạc Tư Kỳ nhìn Cố Khanh Vũ yếu ớt nói, anh có hơi sửng sốt một chút, nhưng rồi lại lạnh lùng nhìn Cố Khanh Vũ, khiến cô sợ hãi. Mạc Tư Kỳ tuy là một vai phụ trong tiểu thuyết, nhưng mà đối với Cố Khanh Vũ là như vậy thôi. Trong thế giới này, anh là một nhân vật phong vân trên thương trường, rất nhiều người biết đến anh, đột nhiên xuất hiện một cô gái lạ ngay trước nhà anh, còn nói rằng mình bị mất trí nhớ làm sao anh tin được chuyện này là thật hay giả?

Cố Khanh Vũ bị Mạc Tư Kỳ lạnh lùng nhìn cô chằm chằm khiến cô lui ra sau mấy bước vì sợ, cô chỉ biết trong tiểu thuyết, anh đối xử với nữ chính vô cùng ôn nhu, nhưng cô không phải là nữ chính, vì thế khi Mạc Tư Kỳ nhìn cô với ánh mắt đó khiến cô vừa sợ hãi, vừa đau lòng. Mạc Tư Kỳ thấy được sự sợ hãi trong mắt của Cố Khanh Vũ, lòng nghi ngờ cũng giảm xuống một chút. Nhưng anh là một người đàn ông độc thân, anh không thể nào lưu một cô gái ở trong nhà mình được, cô gái này lại mất trí nhớ, anh đang suy nghĩ mình có nên giao Cố Khanh Vũ cho cảnh sát hay không?

"Cô ăn chút cháo đi, một lát nữa tôi đưa cô đến đồn cảnh sát, bảo họ tìm người thân cho cô" Mạc Tư Kỳ thu lại nét mặt lạnh lùng, anh lịch sự nói.

Cố Khanh Vũ nghe xong liền xanh mặt, nếu như cô ở đồn cảnh sát làm sao có thể làm cho anh yêu cô? Nhưng nếu bây giờ cô van xin anh ở lại đây thì chắc chắn anh sẽ nghi ngờ cô có ý đồ xấu mất, thôi thì tới đâu hay tới đó vậy. Cô nghe lời Mạc Tư Kỳ, bước lại giường ngồi ăn tô cháo mà anh mới mang lên. Thật ngon! Lần đầu tiên có một người nấu cho cô ăn như vậy, lại còn là người cô thích nữa, khiến cô vô cùng cảm động. Vừa ăn Cố Khanh Vũ vừa lén nhìn Mạc Tư Kỳ, dù gì cô cũng chưa từng nghĩ đến sẽ gặp anh, gặp anh một lần rồi chết cũng chẳng hối hận.