Chương 2

Mạc Tư Kỳ thở dài mang Cố Khanh Vũ về nhà, bên cảnh sát nói sẽ cho người điều tra thông tin của Cố Khanh Vũ, việc này mất thời gian rất lâu nên không thể lưu lại cô ở cục cảnh sát. Vì thế họ bảo anh cho Cố Khanh Vũ ở nhờ một thời gian, khi nào có tin tức họ sẽ liên lạc với anh. Điều này khiến Mạc Tư Kỳ có chút không vui, căn hộ mà Mạc Tư Kỳ đang ở chỉ có một phòng ngủ mà thôi. Ghế sô pha ở phòng khách lại rất nhỏ, anh không thể để một cô gái như vậy ngủ trên sô pha. Trước giờ căn hộ anh sống chỉ có một mình anh, anh không để người ngoài bước vào không gian riêng tư của anh, Cố Khanh Vũ là người đầu tiên.

"Em xin lỗi! Em lại chỗ họ năn nỉ cho ở nhờ vậy!" mặc dù rất không muốn, nhưng Cố Khanh Vũ chỉ đành cắn môi nói, vẻ mặt không vui của Mạc Tư Kỳ làm sao cô không thấy chứ? Sự xuất hiện của cô khiến anh chán ghét đến như vậy sao? Nghĩ đến đây, sống mũi của Cố Khanh Vũ cảm thấy cay cay.

"Không sao, nếu họ đã muốn giữ em thì đã không bảo tôi cho em ở nhờ!" tuy Mạc Tư Kỳ nói vậy nhưng anh cũng cảm thấy hơi bất tiện, cái giường thì rất rộng, nhưng mà hai người nằm chung thì... Chẳng lẽ bây giờ anh cho Cố Khanh Vũ một ít tiền, sau đó liền cho cô đến khách sạn ở? Nhìn vẻ mặt như sắp khóc đến nơi của Cố Khanh Vũ, Mạc Tư Kỳ có chút không đành lòng, nếu như Cố Khanh Vũ thật sự mất trí nhớ, anh để cô một mình ở khách sạn như vậy, chỉ sợ cô vừa cô đơn lạc lõng, rồi lỡ như cô xảy ra chuyện gì, Mạc Tư Kỳ cũng không muốn có chuyện xấu xảy ra.

Mạc Tư Kỳ tự nhận anh cũng không phải dạng tốt lành gì, cũng không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc, anh cũng không xác định được Cố Khanh Vũ có phải đang âm mưu tiếp cận anh với mục đích xấu hay không! Nhưng trông Cố Khanh Vũ rất non nớt, ánh mắt cô cũng không giống là người đang giả vờ đáng thương, cảm xúc khổ sở trong ánh mắt của Cố Khanh Vũ, anh có thể cảm nhận được...

Đột nhiên Cố Khanh Vũ cắn môi cởi chiếc áo sơ mi của anh đang được mặt trên người cô ra, không lâu sau, da thịt trắng nõn liền xuất hiện dưới mắt của Mạc Tư Kỳ. Nhìn dáng người chưa phát triển đầy đủ của Cố Khanh Vũ, anh vội quay mặt đi, cũng quên luôn những gì mình đang tính toán.

"Em làm cái gì vậy?"

"Em biết em làm phiền anh, nhưng bây giờ em không biết mình có người thân hay không, trên người cũng không có tiền, vì thế em quyết định bán thân cho anh."

"Được rồi! Em mặc quần áo vào đi, coi như tôi cho em thuê nhà, mỗi ngày đều chuẩn bị cơm và làm việc nhà coi như trả tiền thuê, tôi không cần thân thể của em!"

Cố Khanh Vũ nghe Mạc Tư Kỳ nói vậy liền vui vẻ cười nói cám ơn anh, nụ cười của cô vô cùng đáng yêu, Mạc Tư Kỳ có chút không xác định được độ tuổi của Cố Khanh Vũ, hình như cô rất trẻ. Nhìn Cố Khanh Vũ vui vẻ chạy đi nấu ăn, Mạc Tư Kỳ thật sự không biết việc lưu lại cô có khiến mình phiền phức hay không. Anh tự nhận gương mặt mình trông khá điển trai, vì vậy rất nhiều phụ nữ tiếp cận anh, lấy lòng anh, thậm chí còn đeo bám anh, khiến anh rất phiền. Nếu như Cố Khanh Vũ cũng có tâm tư đó, anh cũng không giữ cô lại, mặc cho cô tự sinh tự diệt, chẳng cần biết cô mất trí nhớ thật hay giả.

Cố Khanh Vũ được Mạc Tư Kỳ đồng ý lưu lại, cô vô cùng vui vẻ, nhìn đồng hồ cũng đến giờ cơm tối rồi, cô liền chạy xuống bếp nấu chút đồ ăn cho anh. Nhưng trong tủ lạnh lại chẳng có gì cả, Cố Khanh Vũ nghĩ nghĩ một chút liền chạy đến chỗ Mạc Tư Kỳ.

"Anh Tư Kỳ! Trong tủ lạnh không có thức ăn, phải làm sao bây giờ?"

Nghe Cố Khanh Vũ nói thế, Mạc Tư Kỳ sực nhớ, bình thường anh đều ăn cơm ngoài, ít khi nào ăn cơm ở nhà nên không có chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Nhìn quần áo trên người Cố Khanh Vũ, Mạc Tư Kỳ nhíu mày, không thể để cô mặc như vậy mãi được, anh liền nói.

"Đi theo tôi ra ngoài mua, sẵn tiện mua cho em vài bộ đồ và đồ dùng cá nhân luôn."

"Dạ! Em cám ơn anh Tư Kỳ! Khi nào em có tiền em sẽ trả lại tiền cho anh!"

Mạc Tư Kỳ có hơi kinh ngạc khi nghe Cố Khanh Vũ nói như vậy, anh nhìn cô một chút, Cố Khanh Vũ cao khoảng 1m60, thân hình nhỏ nhắn, mái tóc đen dài. Gương mặt bầu bĩnh, mũi cao cùng đôi môi nhỏ nhắn, hai má lún đồng tiền, trông cô rất đáng yêu, nhìn như học sinh cấp ba vậy. Cô xem ra nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, trên môi của Cố Khanh Vũ lúc nào cũng treo lên nụ cười, lúc nào cũng thấy cô rất năng động, rạng rỡ. Cố Khanh Vũ bị Mạc Tư Kỳ nhìn như vậy liền xấu hổ, anh là người cô thích, bị anh nhìn chằm chằm như vậy không xấu hổ mới lạ.

Mạc Tư Kỳ thấy mặt của Cố Khanh Vũ nổi lên hai rặng mây đỏ, anh liền dời mắt đi, bảo cô ra ngoài. Gần căn hộ anh ở có siêu thị, bán rất nhiều đồ, Mạc Tư Kỳ nắm tay Cố Khanh Vũ đến chỗ đồ nữ mua đồ cho cô trước. Cố Khanh Vũ nhìn cánh tay bị nắm của mình mà tim đập thình thịch, oa, cô muốn anh mãi nắm tay cô như vậy đến suốt cuộc đời nha.

"Em chọn đồ đi!"

Cố Khanh Vũ choáng váng nhìn shop đồ trước mắt, to quá, còn nhiều nữa, lần đầu tiên cô bước vào một chỗ sang trọng như thế này. Nhìn những bộ váy xinh đẹp, chất liệu vải cũng rất tốt, đến khi nhìn giá tiền, khóe miệng của Cố Khanh Vũ không khỏi giật giật, mẹ ơi, bằng cả tháng lương làm thêm của cô trước kia đó!

Mạc Tư Kỳ thấy Cố Khanh Vũ đứng ngây ra mà không chịu chọn đồ, anh liền bước lại chỗ cô hỏi: "Sao vậy?"

"Đồ ở đây đắt tiền quá! Mình đến chỗ khác đi anh!" mua mấy cái này về, cô thực sự không dám mặc, lỡ rách thì tiếc chết.

Mạc Tư Kỳ nhìn Cố Khanh Vũ với ánh mắt thú vị, ác cảm đối với cô liền bị giảm đi một nửa, xem ra cô gái này không xấu xa như anh tưởng. Cô thực sự rất đơn thuần, đồ ở đây là rẻ nhất rồi, thấy cô như vậy, Mạc Tư Kỳ liền lấy mấy bộ ném cho Cố Khanh Vũ. Cô liền sống chết không chịu mặc, nhưng khi thấy anh lạnh lùng nhìn mình, cô liền sợ hãi chui vào phòng thay đồ. Mạc Tư Kỳ buồn cười nhìn Cố Khanh Vũ, xem ra cô rất sợ anh tức giận nhỉ? Mặc dù mới gặp có ngày hôm nay, nhưng không hiểu sao anh có cảm giác, Cố Khanh Vũ rất sợ nhìn thấy anh không vui.

Sau khi Cố Khanh Vũ mặc xong đồ đi ra, Mạc Tư Kỳ có hơi kinh ngạc, Cố Khanh Vũ mặc váy so với quần thực sự rất đẹp. Đến mấy nhân viên còn trầm trồ khen ngợi khiến cô đỏ mặt cúi đầu, Mạc Tư Kỳ liền chọn thêm vài bộ nữa cho Cố Khanh Vũ. Cô vội xua tay bảo không cần, còn bảo quá đắt không cần mua nhiều, nhưng anh hoàn toàn bỏ qua những lời nói của cô mà lựa cho cô một đống đồ. Váy, quần, áo, giày, thậm chí còn cả đồ lót, khiến mặt của cô đỏ như tôm luộc.

"Còn mua gì nữa không?" nhìn vẻ mặt biến hóa đủ kiểu của Cố Khanh Vũ, bỗng dưng Mạc Tư Kỳ có ý nghĩ muốn trêu chọc cô, vì vậy mới chọn đồ lót cho cô. Vẻ mặt của cô không ngoài dự đoán của anh, hình như anh chưa từng thấy cô gái nào làm vẻ mặt như vậy trước mặt anh một cách chân thực như vậy, toàn là giả vờ khiến anh vô cùng chán ghét.

"Dạ không!" thật quá xấu hổ! Lần đầu tiên có người mua đồ cho cô nhiều như vậy, lại còn là người cô thích, oa, thật không chịu nổi mà...

"Vậy còn đồ mà các cô gái mỗi tháng đều cần dùng em không mua à?" anh trêu chọc hỏi.

"Anh... anh... anh... A! Anh thật đáng ghét!"

Trời ơi! Vì sao trong tiểu thuyết không nói Mạc Tư Kỳ có bộ mặt biếи ŧɦái này thế này!

"Ha ha!"

Thấy Cố Khanh Vũ xấu hổ chạy đi, Mạc Tư Kỳ bật cười, trêu chọc cô gái nhỏ này thật vui, anh từ nhỏ đã là con một, nếu có một cô em gái như vậy chắc hẳn sẽ vui lắm.