Chương 7

Vân Cảnh nói xong, không nhìn âm linh trong bức tranh sơn thủy đang giãy giụa, anh vươn tay dễ dàng lấy bức tranh xuống. Lúc này mặt quỷ dữ tợn trắng bệch trong mắt Vân Cảnh không hề kinh khủng mà ngược lại vô cùng đáng yêu. Anh mất linh khí nên chỉ có thể hấp thu lại nhưng không thể phá vỡ ngăn cách giống như đổ thạch lúc trước, sau khi cắt ra thì Vân Cảnh mới có thể hấp thu được linh khí. Bức tranh này cũng giống như vậy dù sao nơi này cũng là nhà của người khác, Vân Cảnh không tiện ra tay. Vốn Vân Cảnh đang rầu chuyện làm thế nào mới có thể đả thông ngọn núi lửa này, dẫn linh khí đáng sợ từ dưới đất kia ra, hôm nay có đồ tốt như vậy chẳng phải là có sẵn công cụ sao? Nghĩ như vậy, động tác Vân Cảnh không hề dừng lại, anh thả Tinh thần lực ra, trước tiên trấn áp quỷ quái trong bức tranh sau đó vươn tay đặt lên trên bức tranh sơn thủy. Mặt người trong tranh toát ra vẻ hoảng sợ, từng cái chạy trốn tứ phía muốn chui ra khỏi tranh sơn thủy nhưng vừa mới ló ra đã bị Tinh thần lực của Vân Cảnh chặn lại khiến những âm linh kia không thể nào trốn được. Dưới sự trấn áp của Vân Cảnh, đám âm linh kia vặn vẹo kêu thảm thiết, tiếng kêu thê lương khiến người ta cảm thấy như bị xé rách, Vân Cảnh biết anh Triệu và Tấn Giang Thủy không thể chịu đựng được âm thanh đáng sợ này nên thả thêm một chút Tinh thần lực, trực tiếp ngăn cách tất cả âm thanh. Tiếng hét của âm linh từ từ lắng xuống, bóng tối ngăn cách tầm mắt dần dần rút lui nhường chỗ cho ánh sáng, cuối cùng âm linh và bóng tối biến mất không thấy gì nữa. Âm linh biến thành vô số linh khí bị tranh sơn thủy hấp thu, tranh sơn thủy cũng từ từ trở về dáng vẻ của một bức họa bình thường nhưng làm sao mà Vân Cảnh bỏ qua cho nó được. Tinh thần lực của anh tiếp xúc với bức tranh, xóa sạch dấu ấn của chủ nhân trước bên trong sau đó không khách khí hấp thu linh khí trong tranh vào cơ thể. Mắt thấy sắp hút khô linh khí trong tranh sơn thủy, Vân Cảnh lập tức dừng lại giữ lại cho nó một chút linh lực sau đó ném tranh sơn thủy xuống đất.

""Rầm!"" anh Triệu và Tấn Giang Thủy rất vất vả mới trốn thoát khỏi bóng tối vô biên, còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên cảm giác được đất rung núi chuyển ập tới, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Vân Cảnh đang giơ tay lên, lòng bàn tay hướng xuống, tranh sơn thủy bị anh cầm trong tay, Vân Cảnh đập từng cái xuống đất, mỗi lần đập cả căn phòng đều chấn động theo khiến người ta hoảng hốt. Mà đối lập với vẻ hoảng hốt của hai người là khuôn mặt bình thản của Vân Cảnh giống như tất cả đều là chuyện đương nhiên. Tấn Giang Thủy và anh Triệu chỉ biết ngơ ngác nhìn theo mỗi một động tác của Vân Cảnh, thật lâu cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì, hai người không thể tưởng tượng nổi tất cả cảnh tượng trước mắt là do thiếu niên này gây ra.

Một lát sau tranh sơn thủy bị đập đến nát bét, rốt cục động đất cũng dừng lại, anh Triệu và Tấn Giang Thủy đang muốn mở miệng hỏi thăm thì nghe thấy một tiếng ""rầm"" quỷ dị vang lên chấn động màng nhĩ, rõ ràng mặt đất không nứt ra nhưng lại giống như có thứ gì đó chui lên từ dưới đất. Nó giống như một dòng khí vô hình từ dưới đất xông lên, trong chớp mắt đã hoàn toàn bao vây bốn phía, anh Triệu là người phàm nên là người đầu tiên cảm thấy khó chịu, hắn thở hổn hển, ngực phập phồng giống như con cá thiếu khí còn Tấn Giang Thủy bên cạnh hắn thì đang tham lam hấp thu linh khí, ông ta thấy dáng vẻ này của anh Triệu thì lập tức ném la bàn của mình qua, dùng la bàn trấn áp, tốt xấu gì cũng chia sẽ được một chút áp lực cho anh Triệu. Dù sao anh Triệu cũng là người sống ở nơi linh khí đầy đủ, nếu không dưới tình huống linh khí quá mức mãnh liệt như vậy thì hắn cũng sẽ không khó chịu đến thế. Giờ phút này có la bàn giúp đỡ, triệu chứng của anh Triệu lập tức giảm bớt, thân thể không tự chủ bắt đầu hấp thu linh khí, tu bổ cho nguyên khí bị âm linh bòn rút trước đó. Còn Tấn Giang Thủy sau khi hấp thu linh khí tới một mức độ nhất định cũng tự động dừng lại. Linh khí của ông ta chỉ nhiều gấp mười lần người phàm, tương đương Linh Sư cấp một, bây giờ nhiều linh khí như vậy ông ta hoàn toàn không cách nào khống chế hết được, có thể lấy được một chút trong đó là tốt rồi, tham thì thâm. Vì hai người không cách nào hấp thu linh khí nữa nên rãnh rỗi nhìn về phía người còn lại.

Giờ phút này linh khí đậm đặc ngất trời, ngay cả hai người anh Triệu và Tấn Giang Thủy cũng có thể bắt được dấu vết của linh khí, bọn họ thấy linh khí giống như một đám sương trắng, phóng thẳng lên trời cao, mà Vân Cảnh thì đứng ở trung tâm linh khí, sương trắng lượn lờ quanh người anh, hai mắt Vân Cảnh cũng không nhìn linh khí mà người khác thèm muốn, anh chỉ nhìn chằm chằm khoảng hư vô phía trước. Tấn Giang Thủy và anh Triệu cũng nhìn theo ánh mắt Vân Cảnh thì chỉ thấy phía trước toàn là linh khí tạo thành sương trắng, cũng có bất kì thứ gì nhưng cẩn thận nhìn kĩ thì lại phát hiện chỗ đó có một bóng đàn ông mơ hồ.

Bởi vì sương trắng mông lung nên không thể thấy rõ người đàn ông đó mặc cái gì, chỉ có thể thấy mơ hồ khuôn mặt của anh ta, da người này vô cùng trắng, đôi mắt màu tím không giống người thường, dáng vẻ yêu dị khiến người ta cảm thấy kinh hãi, Vân Cảnh đang nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn lại Vân Cảnh. Đột nhiên người đàn ông đó nở nụ cười, nụ cười kia giống như nước chảy tràn ra từ đôi mắt, sương trắng xung quanh cũng giống như tản đi.

""Bề ngoài rất tốt."" Tấn Giang Thủy lại phát bệnh nghề nghiệp.

""Mỹ nhân thế này dẫn ra ngoài thật là có mặt mũi.............."" Anh Triệu cũng phát bệnh nghề nghiệp.

Có điều rất nhanh bóng dáng người đàn ông đó đã mờ đi rồi biến mất không thấy gì nữa giống như là ảo giác. Ngay sau đó, tại chỗ người đàn ông biến mất sương trắng điên cuồng chuyển động, lấy mắt thường có thể thấy được sương trắng bị hút vào với tốc độ rất nhanh, một xoáy nước to xuất hiện trước mắt hai người, không đến mười phút sương trắng vốn đầy trời lại bị hút hết không còn một mống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh Triệu kể cả Tấn Giang Thủy đều không biết. Bọn họ trơ mắt nhìn linh khí bị hút khô sau đó Vân Cảnh chậm rãi đi tới chỗ bọn họ. Hai người lập tức chú ý tới trong tay Vân Cảnh có thêm một quả trứng. Vỏ trứng màu trắng tuyết bóng loáng, nhỏ hơn quả bóng một chút, hình bầu dục, thoạt nhìn trắng noãn, đẹp mắt cực kỳ.

""Đây là cái gì, có thể ăn không?"" Anh Triệu có chút ngạc nhiên nói, mời vừa dứt lời thì đột nhiên cảm thấy cả người run lên, hắn vội vàng rút cái tay mới vươn ra về. Đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Vân Cảnh, anh Triệu đã sớm không còn là anh Triệu ngây thơ trong sáng trước kia nữa rồi. Động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Tấn Giang Thủy cũng không còn cách nào xoay chuyển nhưng Vân Cảnh lại có thể dễ dàng phá giải. Nhìn thần thái bình tĩnh thong dong kia đi, khí chất bất phàm thế này không phải một thằng nhóc nghèo có thể có, đây chính là đại thần rau diếp đắng đang che giấu thực lực đấy! Sau khi thay đổi cái nhìn về Vân Cảnh, rốt cục trí thông minh của anh Triệu cũng login, hắn vội vàng nhìn về phía Tấn Giang Thủy.

""Chẳng lẽ đây chính là khí ngưng tụ thành thiên linh?"" Tấn Giang Thủy cũng nghi ngờ nhìn chằm chằm quả trứng sau đó mở miệng.

Vân Cảnh đang cầm quả trứng: ""Thiên linh?""

Tấn Giang Thủy nói: ""Trời tạo kỳ vật, hữu sinh hữu linh, hữu thể hữu thần, chính là thiên linh. Giống như Kỳ Lân, Phượng Hoàng thời thượng cổ chính là một trong các loại thiên linh, còn cái này chắc là thượng linh. Thế gian vạn vật thần kì, nếu cái này thuộc về sinh linh cổ xưa thì là hạ linh.""

Vân Cảnh gật đầu một cái sau đó cúi đầu nhìn quả trứng trong tay, hồi lâu không nói gì. Lúc tới đây Vân Cảnh có thể mơ hồ cảm thấy nơi đây có chút khác biệt, lúc ấy Vân Cảnh liền suy đoán có thể là mộng ma đã từng dừng lại ở chỗ này hay không, vì vậy nên mới dẫn đến vận mệnh linh khí ở đây khác biệt nhưng nghĩ đến việc mộng ma và anh cùng chuyển kiếp qua hắc động, hôm nay mới vừa tới thế giới này, thì không có khả năng là mộng ma mới đúng. Kết quả không nghĩ tới thật sự tìm được mộng ma ở chỗ này! Khu nhà cao cấp này đã xây cách đây ít nhất mười năm, mà lượng linh khí lớn ẩn giấu dưới chỗ này không phải mấy năm là hình thành được hơn nữa tuyệt đối không thể che giấu dấu vết của mộng ma một cách hoàn mỹ như thế, cho dù Vân Cảnh và mộng ma có quan hệ khế ước thì thiếu chút nữa cũng không cảm nhận được. Từ đó có thể thấy được thời gian chuyển kiếp trong hắc động không chỉ thay đổi về không gian mà thời gian cũng xảy ra sai lệch khiến mộng ma đến thế giới này sớm hơn Vân Cảnh vài chục năm. Do chuyển kiếp thời không hao tổn quá lớn nên mộng ma mới sống ở chỗ này, quay trở về thời kì còn nhỏ, nằm ở dưới đất chờ đợi Vân Cảnh. Mới vừa rồi thứ trong sương trắng không phải là bản thể của mộng ma mà chỉ là một tia ý thức. Ý thức này không có suy nghĩ, chỉ kế thừa tâm nguyện của mộng ma, sau khi xác nhận Vân Cảnh đến thì lập tức tiêu tan. Giờ phút này mộng ma chân chính đã hóa thân thành quả trứng được tạo ra từ linh khí này, chỉ đợi đến khi hấp thu đầy đủ linh khí là có thể thức tỉnh.

"Không nghĩ tới dưới đất nhà tôi lại cất giấu thần thú!" Anh Triệu cảm thán, thấy Vân Cảnh nhìn mình thì vội vàng bổ sung: "Có điều vật này nhất định là của Tiểu Cảnh, à không, là anh Cảnh, cậu xem tôi ở chỗ này nhiều năm như vậy nhưng hoàn toàn không biết dưới đất có cất giấu bảo bối, ngược lại còn bị bức tranh sơn thủy này hãm hại nửa chết nửa sống, anh Cảnh là số một, bảo bối tự động hiện thân cho anh Cảnh có nghĩa là chỉ có anh Cảnh mới có thể trấn áp được, người bình thường cầm nó còn không biết là phúc hay họa nữa."

Vân Cảnh nghe vậy cười khẽ. Anh biết mới vừa rồi anh Triệu đã bị dọa không nhẹ nên giờ phút này mới tâng bốc anh như vậy nhưng kỳ thật anh Triệu nói cũng không sai, đυ.ng phải mộng ma ăn giấc mơ, nếu không phải là Vân Cảnh chỉ sợ là gặp đại họa thật.

"Anh Triệu khiêm tốn rồi." Vân Cảnh nói

"Đừng, gọi anh Triệu xa lạ quá, tôi vốn họ Triệu, tên là Tiểu Xảo, anh Cảnh cứ gọi tôi em Xảo là được!" Anh Triệu lẫm liệt nói.

Triệu Tiểu Xảo............. (cười sặc thiệt chớ....)

Mặc dù anh Triệu này trong đám đàn ông không tính là cao lớn nhưng dùng cái tên này để đặt cho một đại ca hắc đạo da đen, mặt râu quai nón thật sự là .............

Tấn Giang Thủy đứng ở một bên nghe không nổi nữa, đề nghị: "Không bằng cứ gọi cậu là lão Triệu đi."

Vân Cảnh vội vàng gật đầu: "Gọi lão Triệu đi, anh cứ gọi tôi như cũ, Tiểu Cảnh là được."

Anh Triệu cười ha ha, thấy Vân Cảnh thật sự không muốn đổi thành "em Xảo" thì không quắn quéo nữa. Tấn Giang Thủy thì không diễn sâu được như lão Triệu, thứ ông ta cảm thấy hứng thú chính là làm sao mà Vân Cảnh hóa giải được bức tranh sơn thủy và thu phục được thiên linh nhưng ông ta cũng hiểu mỗi người đều có bí thuật không thể cho người ngoài biết nên Tấn Giang Thủy chỉ có thể nói bóng nói gió: "Nhìn cách thức hàng ma của Tiểu Cảnh khác hẳn người thường, lão cũng chưa nghe qua thế gia nào có cách làm như vậy, không biết sư môn của Tiểu Canh là phái nào?"

Vân Cảnh biết chuyện này sớm muộn cũng phải giải thích rõ, anh nhớ lại tiểu thuyết huyền ảo Vạn Kim Du mà nguyên chủ từng đọc, nói: "Mấy ngày trước đây tôi vô tình gặp được một lão tiên sinh, lão tiên sinh nói tôi trời sinh có năng lực bất phàm, chẳng qua là do chưa lớn nên không có cách nào phô bày được, đợi sau mười sáu tuổi thiên phú sẽ từ từ hiện rõ, sau đó lão tiên sinh vỗ đầu tôi một cái, nói là nghi thức quán đính, cũng nói ông ta đã ghi nhớ mệnh cách của tôi, vài năm sau sẽ trở lại thăm. Lúc ấy tôi còn tưởng rằng lão tiên sinh kia điên rồi, không nghĩ tới mấy ngày gần đây quả thật có khác biệt....’’

Lão tiên sinh như có như không, nghi thức quán đính thần bí hơn nữa còn ám chỉ sớm muộn lão tiên sinh sẽ trở lại làm độ tin cậy tăng cao. Lừa dối một cách hoàn mỹ~

"Lão tiên sinh......." Tấn Giang Thủy nghi ngờ nhìn Vân Cảnh một cái, thấy sắc mặt Vân Cảnh thong dong, mặt không đỏ tim không đập nhanh, không hề giống như đang nói láo thì không thể làm gì khác hơn là đè sự nghi ngờ trong lòng xuống, hỏi tiếp: "Có gì khác?"

Vân Cảnh nhìn ông ta không nói lời nào, Tấn Giang Thủy cũng biết mình hỏi quá nhiều nhưng ông ta thật sự có chút nhịn không được. Mặc dù Tấn Giang Thủy mạnh hơn thầy phong thủy bình thường không ít nhưng dù sao ông ta cũng không có truyền thừa, không phải xuất thân từ thế gia, chỉ dựa vào bản thân liều mạng để được như vậy giờ, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì cả đời này cũng sẽ như vậy. Ở nơi nho nhỏ này thì là đất của Tấn Giang Thủy nhưng ra khỏi đây, ông ta sẽ lập tức chìm nghỉm, muốn nâng cao giá trị thì phải thể hiện thân phận và giá trị phong thủy đại sư của bản thân.

Mặc dù Tấn Giang Thủy ra giá cao nhưng cũng chỉ dừng ở bước tiền bạc, khó có được lần này Tấn Giang Thủy muốn bảo vật của lão Triệu, thấy lão Triệu không đồng ý thì định tới khu đổ thạch gặp lão Triệu, còn đại sư chân chính thì ra tay không theo quy tắc, một khi ra tay đều khinh thường không lấy tiền, thứ bọn họ muốn chính là pháp khí thượng đẳng, là đồ cổ, là bí bảo thiên địa. Vốn Tấn Giang Thủy cũng nhận mệnh, dù sao lão cũng đã lớn tuổi, đi đến được bước này đã hết sức không tệ rồi nhưng giờ phút này lại xuất hiện một Vân Cảnh. Rõ ràng là một tên nhóc còn quá trẻ nhưng tinh thần khí có thể sánh ngang đại sư lại còn thủ đoạn thần bí khó lường càng khiến người ta không có cách nào đoán được, người như vậy không gặp thì thôi, đã gặp thì không thể nào không động tâm được, nếu như Vân Cảnh chịu dạy lão một chiêu nửa thức thì muốn lão quỳ xuống đất dập đầu gọi Vân Cảnh là sư phụ, lão cũng cam tâm tình nguyện.