Chương 8



""Tôi nói này........ Tấn tiên sinh, Tiểu Cảnh à................Vậy căn nhà này của tôi còn ở được không?"" Vào lúc này lão Triệu yếu ớt mở miệng hỏi thăm, căn nhà này hắn tốn vài tỷ mới mua được, sau khi mua xong hai năm tiếp theo hắn nghèo rớt mồng tơi đến mức đám đàn em phía dưới còn sung sướиɠ hơn hắn, đến nay chưa ở được bao lâu, cứ bỏ đi thì lão Triệu không bỏ được.

Vân Cảnh xem xét xung quanh, linh khí nồng đậm dưới lòng đất đã bị mộng ma hóa thành trứng hút khô, còn những linh khí lưa thưa trên mặt đất, sau khi được Tấn tiên sinh chỉ điểm thì càng thêm lưu động thông suốt, không thấy bất cứ bất thường nào.

Tấn Giang Thủy thấy Vân Cảnh không lên tiếng thì trầm ngâm trong chốc lát sau đó nói: ""Tuy tranh sơn thủy bị âm linh vào ở khiến nó trở thành tà vật nhưng trước khi âm linh tiến vào thì tranh sơn thủy đúng là một món pháp khí rất tốt, có bảo vật này trấn trạch, ngăn chặn sát khí cùa cậu thì đối với cậu cũng có nhiều chỗ tốt, bây giờ pháp khí đã không còn, e rằng trong thời gian ngắn vận khí của cậu sẽ giảm xuống không ít, tốt nhất là nên có thêm một món bảo vật nữa.""

Lão Triệu lập tức nói: ""Tấn tiên sinh có pháp khí thích hợp để bán không?""

Tấn Giang Thủy ho khan một tiếng. Sở dĩ pháp khí được gọi là pháp khí vì trong đồ vật đó có pháp lực, làm gì dễ tìm như vậy. Tính toàn bộ tài sản của Tấn Giang Thủy thì cũng chỉ có hạt châu kia mới có thể coi là pháp khí chân chính còn la bàn miễn cưỡng lắm thì có thể xem là một nửa pháp khí, tạm đủ cho lão dùng, còn thừa đâu mà bán cho lão Triệu?

Có điều thứ Tấn Giang Thủy yều cầu là chất chứ không cầu lượng, do nghề nghiệp của lão đặc thù cho nên yêu cầu đối với pháp khí cũng cao, bình thường lão cũng không mang theo nhiều trên người cho nên số lượng mới ít như vậy, lão Triệu lại có tiền hơn nữa hắn chỉ muốn trấn áp sát khí nên yêu cầu đối với pháp khí cũng không cần cao như Tấn Giang Thủy, Tấn Giang Thủy suy nghĩ mấy giây rồi nói: ""Hôm nay Di Cổ Đạo có buổi đấu giá, chúng ta cùng đi xem một chút xem thử có đồ vật nào thích hợp với cậu hay không.""

""Di Cổ Đạo là phố đồ cổ ở thành phố An Bình bên cạnh à?"" Lão Triệu hỏi. Tấn Giang Thủy lập tức gật đầu.

Lão Triệu nói: ""Cũng may là rất gần nơi này, hôm nay lên đường, ngày mai mua xong thì có lẽ tối mai có thể trở về, Tiểu Cảnh, chuyện này........""

Vân Cảnh nhớ lại lời của La Tiểu Điềm, hình như còn bốn ngày nghỉ mới phải đi học lại hơn nữa đối với nơi có thể mua pháp khí, Vân Cảnh cảm thấy cực kỳ hứng thú. Trong pháp khí có pháp lực, thật ra cũng chính là linh lực Vân Cảnh cần, hôm nay ngoại trừ anh cần linh khí thì mộng ma cũng cần hấp thu nên có thể tiếp xúc càng nhiều linh khí dĩ nhiên là càng tốt, Vân Cảnh lập tức nói: ""Tôi cũng đi.""

Nghe vậy bất kể là lão Triệu hay là Tấn Giang Thủy đều rất mừng rỡ, giờ phút này hai người cực kì tin tưởng vào thực lực của Vân Cảnh, cả hai đều chỉ cảm thấy có Vân Cảnh đi theo thì chuyến này nhất định sẽ có kết quả tốt.

Ba giờ thì xe bắt đầu khởi hành, có điều lần này trên xe ngoại trừ ba người thì còn có thêm một quả trứng. Để Vân Cảnh mang quả trứng theo được dễ dàng hơn, lão Triệu đã bảo đàn em mua một cái balo cho Vân Cảnh bỏ trứng vào, Vân Cảnh nhìn nhãn hiệu của cái balo này thì có chút quen mắt, có thể là đồ nổi tiếng của thế giới này, Vân Cảnh muốn trả lại tiền cho lão Triệu nhưng bị lão Triệu từ chối. Một khi lão Triệu đã chân chó thì hoàn toàn không hề mất tự nhiên, so với lần đầu gặp thì hoàn toàn đối lập: ""Ai da, cậu là người thế nào, tôi là người thế nào, cậu và tôi có quan hệ thế nào? Chúng ta là anh em, đến mạng cũng có thể bỏ ra thì chút tiền này tính là gì, cậu nói thử xem, mạng của lão Triệu tôi trị giá bao nhiêu, đừng nói là một cái balo rách này, cho dù có mang toàn bộ gia sản của tôi ra cũng không có vấn đề gì! Tiểu Cảnh à, cậu còn bận ấp trứng, cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyến đi Di Cổ Đạo này đều trông cậy vào cậu!""

Vân Cảnh gật đầu, không có nhiều lời nữa, ôm trứng mộng ma nhắm mắt dưỡng thần. Lão Triệu và Tấn Giang Thủy thì ở bên cạnh trò chuyện về pháp khí, trải qua chuyện lần này quan hệ hai người đột nhiên trở nên thân thiết, lúc nói chuyện với nhau thì Tấn tiên sinh cũng không ra vẻ nho nhã sĩ diện nữa, lão Triệu cũng không tỏ vẻ mạnh bạo của đại ca hắc đạo, hai người càng nói càng hợp, càng nói càng hận gặp nhau quá muộn, xem chút nữa là kết nghĩa huynh đệ rồi.

Rất nhanh xe đã tới Di Cổ Đạo thuộc thành phố An Bình, còn chưa tiến vào phố đồ cổ đã thấy phía trước có một bảng quảng cáo cực lớn thông báo buổi đấu giá bắt đầu vào lúc ba giờ chiều hôm nay, trên đó còn có hình ảnh của mấy món trân bảo, ngoại trừ Vân Cảnh không biết đó là cái gì thì lão Triệu và Tấn tiên sinh đều chậc chậc cảm thán, thấy còn cách buổi đấu giá hai giờ, lão Triệu và Tấn Giang Thủy định đi dạo một vòng ở các cửa hàng nhỏ trong phố đồ cổ một lát, biết đâu có đồ vừa mắt thì sao.

Vân Cảnh không có ý kiến gì về chuyện này, anh gật đầu định đi vào trong thì lão Triệu lại đột nhiên lấy một bọc tiền đã chuẩn bị trước nhét vào tay Vân Cảnh. Vân Cảnh đang định từ chối thì lão Triệu lập tức nói: ""Lúc trước khi đổ thạch, tôi đã đồng ý nếu cậu thắng thì sẽ cho cậu ít tiền mua nguyên thạch không nghĩ tới Tiểu Cảnh của chúng ta lại có năng lực như vậy, tự cắt ra hoàng gia từ bán được ngàn hai vạn, tiền Tấn tiên sinh đưa đã chuyển vào tài khoản ngân hàng còn cửa hàng ở phố đồ cổ này chỉ dùng tiền mặt, cậu cứ cầm trước đi, tránh việc thấy đồ vừa ý lại phải bỏ qua, chẳng phải tiếc lắm sao?""

Lúc này Vân Cảnh mới nhận lấy, âm thầm quyết định sau khi trở về sẽ lấy tiền trả lại cho lão Triệu, rồi bỏ tiền vào trong balo có chứa trứng mộng ma. Lúc này mộng ma trong túi lại bắt đầu kháng nghị, cái trứng trong balo sau lưng không ngừng chấn động giống như không muốn có thêm bạn cùng phòng. Vân Cảnh nghi ngờ nhìn mộng ma, sau khi xác định mộng ma còn chưa thức tỉnh, đây chỉ là ý thức bản năng của nó thì chỉ có thể bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cầm tiền ở trong tay rồi đi vào phố đồ cổ. Lão Triệu và Tấn Giang Thủy cười ha ha, bước nhanh đuổi theo, định đi theo sau lưng Vân Cảnh, Vân Cảnh ăn thịt bọn họ húp canh. Nhưng khi sau khi tiến vào, lão Triệu và Tấn Giang Thủy mới phát hiện là mình quá ngây thơ rồi. Hôm nay là ngày nghỉ, Di Cổ Đạo lại có buổi đấu giá, người nghe tiếng mà tới, kẻ yêu thích đồ cổ nhiều đếm không xuể huống hồ còn có cả đống du khách nhốn nha nhốn nháo. Hơn nữa tốc độ nhìn bảo vật của Vân Cảnh thật sự quá nhanh, gần như chỉ nhìn một cái là đã đoán được thứ đó có tốt hay không, sau đó xoay người rời đi không lưu luyến chút nào, lão Triệu và Tấn Giang Thủy tự biết bản lãnh không bằng người, không thể tiêu sái như Vân Cảnh nên chỉ có thể phất tay bảo Vân Cảnh đi trước, nếu thấy đồ tốt nhớ gọi bọn họ tới để mở mang tầm mắt, nếu sợ bảo vật bị mua mất thì Vân Cảnh cứ ra tay giữ lại chờ bọn họ tới. Vân Cảnh gật đầu đồng ý sau đó đi dạo một mình trong phố đồ cổ.

Đây là nơi thứ ba Vân Cảnh thấy có một lượng lớn linh khí hội tụ hơn nữa còn khác hai nơi còn lại, nếu linh khí tại tràng đổ thạch như đám mây, linh khí ở nhà họ Triệu như núi lửa phun trào thì linh khí ở những cửa hàng san sát nhau, ở trên người đến người đi nơi này giống như khói nhẹ, bay lơ lửng ở trong không khí, mặc dù không có tập trung lại như ở tràng đổ thạch nhưng cũng đáng để di dạo nhìn ngó. Có hiện tượng như vậy cũng không kỳ lạ, cửa hàng ở đây rất nhiều, các loại bảo vật thiệt giả nhiều đếm không xuể, có loại có thể phát ra linh khí, có loại lại không thể, chúng phân tán ra xung quanh nên mới dẫn tới linh khí ở đây có hình dạng như vậy.

Lúc này Vân Cảnh đi tới một cửa hàng nhỏ, cửa hàng này có điểm khác những chỗ khác, trong quán bày các đồ vật cổ xưa, mỗi một món thoạt nhìn đều rất giống đồ cổ nhưng Vân Cảnh liếc qua đã biết chỉ có hạt chậu bằng ngón cái có tản ra một chút xíu linh khí mà thôi. Lúc này trước cửa hàng đã tụ tập một số người, đại đa số mọi người vẫn đang ngắm nhìn, chỉ có một người trẻ tuổi cầm đồ lên quan sát, linh khí lưu chuyển trên người trẻ tuổi này có mấy phần tương tự Tấn Giang Thủy nhưng thực lực lại thua xa ông ta, ước chừng gấp bốn người bình thường. Vân Cảnh thấy hắn cầm trên tay một cái chén kiểu không hề có linh khí, vẻ mặt hết sức chuyên chú, không hề tỏ ra hứng thú với những thứ khác thì cũng không khách khí nữa, lập tức cầm hạt châu lên, hỏi thăm chủ quán: "Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?""

Chủ quán đã ngồi rất lâu, mặc dù người tới lui nhiều, không ít người hỏi giá nhưng chân chính muốn mua thì lại không có mấy người, còn giống như Vân Cảnh vừa nhìn đã định mua thì lại càng hiếm. Ông chủ cực kì vui vẻ, quyết định không tăng giá quá cao, trực tiếp cho Vân Cảnh một cái giá hợp lí, trước tiên bán một cái để mở hàng may mắn rồi nói tiếp, thấy Vân Cảnh đang muốn ra giá thì thanh niên đang quan sát chén kiểu bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng.

""Từ từ!"" Người trẻ tuổi nọ lập tức ngăn giữa chủ quán và Vân Cảnh, hắn quay đầu nhìn Vân Cảnh rồi nói: ""Xin chào, tôi tên là Trần Tùng."" Vân Cảnh khó hiểu nhìn hắn, không có trả lời.

Trần Tùng chính là con của doanh nhân bất động sản có tiếng ở An Bình, ngoại trừ chuyện đó thì hắn còn có một thân phận thần bí khác, thấy Vân Cảnh hoàn toàn không biết mình thì Trần Tùng xác định Vân Cảnh không phải là người ở đây, cũng không phải là người trong vòng, hắn hơi lo lắng chỉ vào hạt châu trên tay Vân Cảnh nói: ""Hạt châu này tôi đã xem lúc nãy, đang định để đó lát nữa mua cùng với cái chén kia, vật này là tôi nhìn thấy trước, hy vọng cậu có thể tuân thủ quy tắc trước và sau, đưa hạt châu cho tôi.""

Vân Cảnh nhướng mày lập tức hiểu rõ thủ đoạn của người này. Hắn sợ nếu mình tỏ vẻ thèm muốn bảo vật chân chính thì chủ sạp sẽ mượn cơ hội này nâng giá cao hơn khiến hắn thua thiệt nên mới làm bộ nhìn trúng vật khác sau đó cò kè mặc cả một phen, rồi tiện thể mua bảo vật chân chính, như thế sẽ lợi hơn, lấy giá thấp mua được đồ tốt. Tâm tư này Vân Cảnh coi như hiểu, dù sao có thể không thua thiệt thì tất nhiên là sẽ cố gắng rồi. Linh khí trong hạt châu này không nhiều, Vân Cảnh cũng không phải không có không được nếu không sẽ không trực tiếp hỏi giá như vậy. Nếu đối phương muốn thì Vân Cảnh cũng lười tranh giành, trực tiếp ném hạt châu cho hắn: ""Vậy thì cho anh.""

Người trẻ tuổi kia rất sợ hạt châu rơi mất, vội vàng đưa tay tiếp lấy, sau khi hạt châu tới tay, trong lòng người trẻ tuổi mới hết lo lắng, lúc này nhìn Vân Cảnh càng không vừa mắt. Nếu Vân Cảnh không biết thân phận của hắn thì chỉ cần nhìn khí chất và tư thái của hắn cũng phải hiểu hắn không phải là người bình thường mới đúng. Thiếu chút nữa Vân Cảnh đã lấy mất bảo vật mà Trần Tùng hắn coi trọng hơn nữa lúc trả lại còn không cung kính, trực tiếp ném bảo vật lại đây, hoàn toàn không để hắn để ở trong mắt! Trong lòng Trần Tùng hừ lạnh một tiếng, xoay người định mua hạt châu kia, hắn hỏi ông chủ: "" Cái này bao nhiêu tiền?""

""Năm ngàn."" Chủ quán nói.

Trần Tùng không thể tin nhìn chủ quán: "Ông nói bao nhiêu?""

""Năm ngàn, chắc giá."" Chủ quán không chút do dự nói.

Trần Tùng nhìn bộ dạng chắc chắn của chủ quán, trong lòng giận muốn chết, hắn nắm thật chặt hạt châu, hung tợn nhìn chằm chằm chủ quán. Chủ quán heo chết không sợ nước sôi, tỏ vẻ không mua thì cút đi. Tình huống của Vân Cảnh và Trần Tùng vừa nãy chủ quán đã thấy, loại thời điểm này mà không tăng giá thì hắn đúng là ngu như heo. Hơn nữa dưới sự nhắc nhở của Trần Tùng, Vân Cảnh không nhận ra thân phận Trần Tùng nhưng chủ quán thì có, đối với dê béo như vậy không ra tay thịt một chút thì sao được.

Trần Tùng cắn răng nghiến lợi nói: ""Hạt châu này bình thường không tới năm mươi tệ....""

""Trần công tử, cậu nói thử xem, năm mươi tệ đáng để cậu ra tay sao? Mua hàng giả về đặt ở trong nhà là tự vứt hết mặt mũi đấy, hay chân trước vừa mua chân sau lại ném vào thùng rác, đây mới thật sự là lãng phí! Hôm nay bảo vật này hợp mắt Trần công tử, Trần công tử đã do dự lâu như vậy thì đừng chậm trễ nửa, nếu lại có người giống như chàng trai lúc này thì tôi cũng không tiện ăn nói với họ đâu!""

Trần Tùng tức giận đến tái xanh mặt mũi, hắn cũng không quan tâm đến năm ngàn này nhưng vốn định âm thầm vét hàng sau khi trở về lại nói cho người khác biết đây là hàng tốt hắn mua với giá thấp, định dùng cái này để chứng minh ánh mắt của mình kết quả hôm nay ngược lại bị người ta đào một cái hố. Theo suy đoán của hắn nếu cầm thứ này đi giám định giá trị thì cũng chỉ rơi vào hai ba ngàn nhưng do hắn cứ muốn có bảo vật nên mới để lộ thân phận của mình, còn nói rõ đây là bảo vật hắn coi trọng, giờ phút này mà hắn lật lọng thì càng thêm mất mặt. Trần Tùng không thể làm gì khác hơn là bỏ tiền ra mua, hời không chiếm được còn phải trả giá gấp đôi mà mua nó về. Xung quanh có rất nhiều người xem náo nhiệt, Trần Tùng sau khi mua hạt châu rồi thì cũng không ngơ ngác ở đây nữa, lập tức xoay người chạy về phía Vân Cảnh vừa mới rời đi. Nếu Vân Cảnh đã khiến hắn thua lỗ thì hắn cũng phải khiến Vân Cảnh ăn chút thua thiệt nếu không Trần Tùng hắn sẽ không nuốt nổi cục tức ngày hôm nay.