Chương 5: Ngọc bội

Trên chiếc giường này có hai cái chăn, vừa tiện phân Lục Tề một bên giường, nàng một bên.

Tô Đào đem chăn đắp lên người, nàng không nhịn được thở ra một hơi, có thể coi như thoải mái nằm xuống .

Chẳng qua Tô Đào vẫn có chút không yên lòng, tuy nói nàng ngủ quy củ, nhưng vạn nhất đâu.

Tô Đào suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy lấy một cái gối đầu để ở giữa nàng và Lục Tề, nàng nghĩ như vậy khẳng định không có vấn đề, cuối cùng mới yên tâm ngủ .

Tô Đào lần nữa nằm lên giường.

Tô Đào tưởng lần đầu tiên cùng nam nhân ngủ chung giường, nàng nhất định sẽ ngủ không ngon.

Không nghĩ đến, vừa dính đầu lên gối không lâu, nàng liền nặng nề ngủ thϊếp đi.

Trong chớp mắt đã đến sáng ngày thứ hai.

Mặt trời vừa mọc, sắc trời mờ mờ sáng, trong phòng hết thảy còn mơ hồ .

Nhưng vào lúc này, ngọc bội bên cạnh Lục Tề bỗng nhiên sáng lên một cái.

Tô Đào đang ngủ say, nàng bị ánh sáng này chiếu vào đến nhíu mày.

Nàng mơ mơ màng màng cho rằng trời sắp sáng, cũng không tỉnh dậy, kéo chăn qua tiếp tục ngủ, rất nhanh lại ngủ thϊếp đi.

Một bên, mi mắt Lục Tề khẽ run, chậm rãi mở mắt ra.

Lọt vào trong tầm mắt hắn là khung giường với màn che tối tăm, hiển nhiên là đang ở trên giường.

Hắn sao lại nằm trên giường?

Lục Tề nhớ mang máng, một khắc cuối cùng trước khi hắn hôn mê là đang ở trong lều trại.

Mấy tháng trước Ngoã Lạt xâm phạm, hắn mang binh xuất chinh, một đường dẫn binh tướng Ngoã Lạt đánh đuổi về Bắc Cảnh, đạt được toàn thắng.

Chiến trận thắng lợi, trước khi khải hoàn trở về, ở trong lều trại nghị sự một khắc kia, hắn đột nhiên cảm giác được thân thể khó chịu, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, mất đi ý thức.

Chẳng lẽ là hắn hôn mê nên thuộc hạ đem hắn về kinh thành?

Lục Tề khẽ cau mày.

Nhưng vào lúc này, hắn chợt nghe được tiếng hít thở đều đều.

Lục Tề nghiêng mặt, hắn lúc này mới phát hiện bên người hắn có thêm một người.

Bên trong màn tối tăm, mơ hồ có thể nhìn một chút, hướng lên trên, chỉ lộ ra một nửa mặt.

Mặc dù như thế, cũng có thể nhìn ra là nửa khuôn mặt trắng nõn cùng chiếc cằm nhọn nhọn.

Không cần nghi ngờ, đây là một nữ nhân.

Bên người hắn sao lại có nữ nhân đang nằm?

Đây là chuyện không có khả năng .

Phản ứng đầu tiên của Lục Tề là, nữ nhân bên cạnh kia là mật thám.

Thói quen nhiều năm qua, làm Lục Tề theo bản năng vươn tay muốn bóp chặt cổ nữ nhân kia.

Chỉ là muốn nâng tay trong nháy mắt, Lục Tề liền phát hiện không đúng.

Hắn giống như... Sống ở bên trong một khối ngọc bội.

Không đúng, nói như vậy cũng không chuẩn xác, hắn nghĩ tới truyện xuất linh hồn trong truyền thuyết.

Là linh hồn của hắn xuất ra, sau đó nhập vào khối ngọc bội này.

...

Lục Tề là lớn lên trong biển thây chém gϊếŧ, hắn chưa từng tin vào quỷ thần.

Nhưng hết thảy trước mắt, lại làm cho hắn nhất thời không thể không suy nghĩ.

Bất quá Lục Tề rất nhanh liền bình tĩnh lại, hắn vừa muốn nhìn tình hình bốn phía một chút, bỗng nhiên cảm thấy trong đầu một trận đau đớn, sau đó lại hôn mê bất tỉnh.