Chương 2.2

Tùy Ninh tốn 500 tệ, thuê một cây súng phun ra lửa từ bên tài sản.

Tùy Ninh cài xong chốt an toàn cho súng phin lửa, chậm rãi trở về.

Màn trong nhà vẫn chưa kéo lại, vách tường phía ngoài sạch sẽ, thứ âm thầm nhìn trộm Tùy Ninh không có ở đó.

Tùy Ninh không dám buông lỏng cảnh giác, cô cảm thấy hôm nay trải nghiệm cảm giác ma huyễn khiến cô hơi không chống đỡ nổi.

Cô mở ti vi xem lúc được lúc không.

Tới tận chín giờ tối, một tin tức thay thế tin của khu nhà họ Lâm.

"Được biết, khu Trường Hi của thành phố bộc phát dịch bệnh, trung tâm y tế xác định, dịch bệnh cực kỳ dễ truyền nhiễm, tạo ra tổn thương không thể phục hồi với con người. Vì cam đoan dịch bệnh không khuếch tán rộng rãi, hiện thị trưởng thành phố phê chuẩn, tiến hành quản lý cách ly đối với khu Trường Hi."

"Cư dân khu Trường Hi xin chớ hoảng loạn, đây chỉ là quản lý mức bình thường, sẽ không uy hϊếp sự an toàn đối với cơ thể người dân. Nếu người phát hiện bản thân hoặc là người xung quanh có xuất hiện biểu hiện của dịch bệnh, xin hãy gọi vào số điện thoại của tổ chức y tế."

"Phía dưới là biểu hiện dịch bệnh mà tổ chức y tế công bố. Một, ý thức mơ hồ. Hai, có tính công kích. Ba, nhiệt độ cơ thể vượt quá 43 độ..."

"Lần này phong tỏa sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với cư dân khu Trường Hi, trước mắt khu Trường Hi vật tư sung túc, tài nguyên chữa bệnh dư dả, xin cư dân đừng hoảng sợ."

Giang An An gọi điện thoại tới: "Tùy Ninh, cậu xem tin tức chưa?"

Tùy Ninh "Ừ" một tiếng: "Đừng hoảng sợ, mỗi một cô ấy nói đều khiến người ta sợ hãi."

"Cậu nhanh ra ngoài xem thử, mua ít đồ, mặc dù nói tài nguyên sung túc, thế nhưng ai biết sẽ phong tỏa bao lâu."

Tùy Ninh nhìn vật tư trong nhà đầy đủ, lại đứng lên nhìn ngoài cửa sổ.

Ngoài đường vẫn chật chội như nêm từ sáng sớm đến giờ, rất nhiều người lao từ xe ra chạy vào siêu thị gần nhất, Tùy Ninh còn trông thấy lại có người ra tay đánh nhau.

Mặc dù bây giờ không khan hiếm vật tư, cũng không có thứ kinh khủng như trong video, nhưng khủng hoảng đã thôi thúc trong lòng mỗi người.

Video trước đó Giang An An gửi cho Tùy Ninh đã bị xóa, trên mạng cũng không còn tìm thấy.

Nhưng Tùy Ninh rất rõ ràng, rất nhiều người đã xem.

Người đánh nhau dưới lầu được bảo vệ chạy tới khuyên can, Tùy Ninh nhìn rất lâu, đều không có cảnh sát tới.

Đột nhiên cô cảm thấy cảnh sát sẽ không tới, nghĩ đi nghĩ lại trên người cũng có chút lạnh, cô kéo màn cửa.

Ngày hôm sau có cộng đồng và người tình nguyện tạo thành đội ngũ tới từng nhà đăng ký, người tới cửa đăng ký ghi chép rất cẩn thận, danh tính, tuổi tác, giới tính, công việc.

Tùy Ninh đưa mắt nhìn họ rời đi, ở sau cửa nghe tiếng bước chân của họ đi xa, mới chắc chắc hạ thiết bị trên cửa xuống, ngồi lại trước TV.

Tất cả kênh trên TV đều bị tin dịch bệnh mới nhất chiếm cứ, Tùy Ninh nhìn MC cười an ủi cảm xúc người xem, đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị, tắt TV đi.

Trưa ngày thứ ba chung cư thông báo người dân ăn mặc kín, đeo khẩu trang xuống lầu tiến hành kiểm tra, Tùy Ninh thăm dò con dao lò xo trong túi quần.

Đi xuống lầu, mọi người từng người đứng xếp hàng, phía trước có nhân viên mặc trang phục phòng hộ kín lần lượt kiểm tra.

Tùy Ninh nhìn một hồi, bọn họ sẽ xem mắt, khoang miệng, đo nhiệt độ cơ thể, tiến hành bắt mạch.

Kiểm tra tiến hành rất chậm, Tùy Ninh hơi nhàm chán đi theo đội ngũ đi lên phía trước, cô và Giang An An nói chuyện phiếm qua điên thoại di động hiện lên dấu chấm than màu đỏ, bị buộc kết thúc.

Hình như... Gần đây tín hiệu càng ngày càng kém.

Hình như đằng trước hàng xảy ra bạo động, Tùy Ninh ngẩng đầu nhìn qua, là một người đàn ông đang điên cuồng nắm lấy ót.