Chương 16: Ngày bình thường

Trên khăn trải giường kẻ ô vuông màu lam, thân thể hoàn mỹ tản mát ra ánh sáng mê người, ông ta ngừng thở, trái tim nhảy lên vô cùng nhanh.

Cuối cùng một chút áy náy làm ông ta khắc chế chính mình lại, không có cởi đi kiện vải dệt cuối cùng che đậy thân thể của thiếu nữ.

Bàn tay ông ta mang theo nhiệt độ hơi nóng vuốt ve da thịt tinh tế của Ôn Tình như vuốt ve trân bảo, mang theo chút run rẩy nhỏ bé.

Cuối cùng ông ta cầm chân của Ôn Tình, đây chính là lần đầu tiên ông ta thưởng thức đôi chân này gần gũi tới vậy, mà mấy ngày nay Trần Thành Phương mới hiểu biết rằng mình là một con người vô cùng mê chân nên có chút sợ hãi đối với sở thích này của mình.

Nhưng mà không thể không nói, chân Ôn Tình vô cùng hấp dẫn ông ta, gầy mà cân xứng, gân cốt rõ ràng, mu bàn chân hàng năm không thấy ánh sáng làn da trắng gần như trong suốt, mạch máu màu xanh nhạt dưới làn da mỏng manh đẹp tới mức không nói nên lời, ngay cả ngón chân cũng có dáng vẻ đáng yêu, móng chân mượt mà khảm ở đầu ngón chân có chút hồng nhạt, hơi dùng sức bóp sẽ biến thành trắng bệch.

Mọi chuyện cũng không có dừng lại quá lâu, Trần Thành Phương sợ Ôn Tình cảm thấy lạnh, tạm thời thỏa mãn chính mình một chút sau đó tròng áo ngủ lên cho Ôn Tình.

Nhưng mà trước khi ông ta đi, cúi đầu, tạm dừng một chút cuối cùng hôn nhẹ lên khóe môi cô.

Đống gông xiềng kia siết càng chặt thì người bên trong lại không khỏi bàng hoàng, ông ta quyết định đối diện trực tiếp với du͙© vọиɠ và thống khổ của chính mình.

Không chủ động, không buông tay, thẳng tới khi thời gian cho ông ta một cái đáp án.

….

Mà ngay sau khi ông ta đi ra ngoài thì Ôn Tình đột nhiên mở mắt.

“... Này có chút khó làm đây.”

“Chậc.”

Sáng hôm sau Trần Thanh Phương gọi điện thoại nói chuyện với mẹ Ôn, cũng bảo bà không cần phải lo lắng, tỏ vẻ chính mình ở nhà có thể chăm sóc cho Ôn Tình được.

“Không có việc gì, vừa khéo hôm nay anh được nghỉ phép.” Mỗi một lần đi công tác về ông ta đều sẽ có khoảng thời gian nghỉ ngơi mấy ngày liền.

“Ừ, bên trường học anh cũng đã xin nghỉ cho con bé rồi để cho con bé nghỉ ngơi thêm hai ngày.”

“Được rồi, anh biết rồi, không cần phải lo lắng.”

Tắt điện thoại Trần Thanh Phương ngẩng đầu không biết Ôn Tình đã xuất hiện ở cửa phòng từ khi nào, “Cháu tỉnh rồi hả, cảm giác khá hơn chút nào không?”

“Dạ, còn ồn ạ.”

Ông ta đổ cho Ôn Tình một ly nước ấm: “Bệnh viện có kê cho chút thuốc, cơm nước xong cháu nhớ phải uống sau đó đi về phòng nghỉ ngơi.”

Ôn Tình chỉ cảm thấy ngày hôm nay ông ta nói chuyện có hơi nhiều, khá là phiền.



Chỉ chớp mắt ngày thi đại học đã tới.

Trong lúc này Trần Đình có trở về một lần, người này vấn đối xử với cô như bình thường nhưng những hành động thân mật hơn thì không có, giống như đang tị hiềm cái gì.

Ôn Tình ý thức được ngày đó hai cha con họ nói chuyện gì đó nhất định có liên quan tới cô, nếu không có biến số mấy ngày trước cô có thể xác định được đại khái bọn họ hứa hẹn với nhau cái gì, nhưng mà hiện tại mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nên cũng không có dễ dàng đưa ra kết luận được.

Ra khỏi trường thi, Ôn Tình cảm giác trên người mình nhẹ nhàng đi không ít cũng thiếu hụt đi một ít, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì cô sẽ tạm biệt cuộc sống học sinh và bước vào cánh cửa đại học.

Giờ khắc này ánh mặt trời sáng lạn chưa bao giờ có, Ôn Tình thấy được mẹ Ôn và cha kế đứng chờ sẵn ở bên ngoài, nhón chân vẫy vẫy tay về phía bọn họ, trên mặt mang theo nụ cười vui mừng.

Trần Thành Phương thấy được, hô hấp cứng lại, chỉ cảm thấy cô còn lóa mắt hơn cả ánh sáng.

Vì để chúc mừng mà ba người đã đặt sẵn nhà ăn, buổi tối ăn một bữa cơm hòa thuận vui vẻ với nhau, vốn dĩ Trần Đình cũng sẽ về nhưng mà năm nay anh phải thi từ đầu tháng nên bị vướng tay chân, thở ngắn than dài tỏ vẻ mình vô cùng tiếc nuối trong điện thoại.

“Nói không chừng anh tới đây còn ảnh hưởng tới chuyện thi cử của em, không tới vẫn tốt hơn.” Ôn Tình lạnh lùng từ chối anh.

“Ôn Tình, sao em lại có thể…. Không có lương tâm như vậy hả!” Chờ khi anh trở về nhất định phải dạy dỗ lại cô một trận, nhưng mà nghĩ tới ước định của mình và ba anh lại cao hứng lên.

“Bớt làm bậy với những người bên ngoài, anh…” Nói tới một nửa ngữ khí của anh lại hạ xuống, anh cũng không thể hạn chế tự do của Ôn Tình được, “Anh thi xong sẽ trở về.”

“Vâng, em sẽ chú ý.” Ôn Tình không thèm để ý mà an ủi.

Trần Đình lại bắt đầu hỏi tình hình gần đây của Ôn Tình, những chuyện thượng vàng hạ cám làm Ôn Tình thấy phiền tới trực tiếp tắt điện thoại.

Ngày hôm sau Ôn Tình dựa vào đồng hồ sinh học tỉnh lại nhưng cô vẫn nằm lại trên giường một hồi hưởng thụ thời gian sinh hoạt không cần phải dậy sớm đi học.