Chương 15: Đưa con gái vợ đi bệnh viện

“Ôn Tình, Ôn Tình, cháu cảm giác thế nào rồi?”

Cái gì thế nào? Trong lúc mơ mơ màng màng cô nghĩ như vậy.

“Cháu phát sốt, để chú đưa cháu đi tới bệnh viện.”

Tôi không đi bệnh viện! Ôn Tình bắt đầu giãy dụa theo bản năng nhưng mà động tác của cô mềm như bông không có chút sức lực nào cả. Sau đó cô cảm giác cả người mình bay lên không, rơi vào một vòng tay ấm áp.

Lạnh quá, cô cảm thấy như vậy nên không khỏi dán sát vào nơi nguồn nhiệt tỏa ra.

TRần Thành Phương dùng chiếc áo khoác bọc lấy Ôn Tình, nhìn cô co lại thành một cục ở trong lòng ngực mình, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Ông có chút oán trách chính mình lúc chiều đã đứng ngây ngốc ở ngoài cửa lâu như vậy, để Ôn Tình ngủ ở trên sô pha, kết quả trúng cảm.

Lúc này cũng không còn sự ổn trọng ngày thường nữa mà đặt chồng chất hết toàn bộ trách nhiệm lên trên người mình.

Cũng là do nửa đêm ông ta không có ngủ được, trải qua chuyện buổi chiều nay, trong đầu tất cả là dáng vẻ của Ôn Tình, một thứ như lửa tà không nơi phát ra được nên mới có thể nghe thấy tiếng nói mớ mơ hồ lúc nửa đêm khi Ôn Tình phát sốt.

Bằng không nếu để buổi sáng ngày mai mới phát hiện ra Ôn Tình. Lúc này ông ta cảm thấy có chút may mắn.

Khoa cấp cứu trong bệnh viện.

Hộ sĩ điều chỉnh tốc độ truyền nước cho Ôn Tình, dặn dò Trần Thanh Phong rằng chờ truyền hết nước thì gọi cô ta tới thay thuốc, ông ta đáp lời, kiên nhẫn nghe hết những việc cần phải chú ý.

Hộ sĩ ngáp một cái quay về phòng trực ban, trong phòng bệnh trống rỗng chỉ có mỗi ông ta và Ôn Tình ở đây.

Cũng là ngủ nhưng lúc này hai mắt Ôn Tình nhắm nghiền lại, môi tái nhợt khô ráo, gương mặt đỏ bừng không hề bình thường nhìn khiến cho con người ta lo lắng.

Ông ta ngồi ở bên giường bệnh, nắm bàn tay trái đang truyền dịch của cô, nhìn nước thuốc lạnh lẽo thông qua dây truyền bằng plastic chậm rãi tiến vào trong mạch máu xanh nhạt, ngón tay vô ý thức cọ xát, đôi mắt ngơ ngác nhìn thẳng vào Ôn Tình, ánh mắt lại tan rã.

Không biết đang suy nghĩ cái gì.

Truyền ba chai nước khó khăn lắm mơi hạ sốt được, khi thay chai truyền thì Ôn Tình tỉnh dậy, hộ sĩ hỏi bác sĩ sau đó tỏ vẻ đã hạ sốt là có thể quay về.

Bốn giờ rưỡi rạng sáng, khi mà ngôi sao còn treo trên bầu trời, không trung đã ửng sáng nhạt.

Ôn Tình ngồi dựa vào ghế sau lại ngủ mất, trên tay trái còn dán băng cầm máu màu trắng, xuyên thấu qua kính chiếu hậu có vẻ vô cùng bắt mắt.

Giống như khi tới, Ôn Tình cũng bị ôm trở về phòng, Ôn Tình khi sinh bệnh cũng không có hoạt bát như ngày thường mà an tĩnh vô cùng, nhìn khiến người ta đau lòng.

Sau khi đặt Ôn Tình lên trên giường của cô, Trần Thành Phương mới phát hiện Ôn Tình ra một thân mồ hôi, yêu cầu cần phải thay quần áo. Theo lý thuyết hẳn là phải tránh, chờ Ôn Tình tỉnh tự mình thay nhưng mà xuất phát từ tâm tư nào đó không thể nói được, ông ta run rẩy vươn tay.

Ôn Tình ngủ rất say cho nên không hề biết cha kế sắp sửa làm cái gì đối với mình.

Áo ngủ hơi mỏng bị đẩy nhẹ nhàng xuống đến ngực lộ ra thân thể bóng loáng. Ánh mắt ông ta lướt từ qυầи ɭóŧ của thiếu nữ lên tới bụng nhỏ bằng phẳng, lại đẩy dịch lên trên, lộ ra bộ ngực không có mặc nội y.

Bầu vυ" thiếu nữ phát dục vừa vặn, một bàn tay có thể vừa khéo bao bọc lấy, đầṳ ѵú phấn nộn bởi vì tiếp xúc với không khí lạnh mà run rẩy đứng thẳng lên, khẽ nhô lên đâm vào lòng bàn tay như là bị mèo con chạm nhẹ một cái.

Ông ta không có dừng lại thời gian quá lâu, một bàn tay nâng thân thể của Ôn Tình lên một chút, váy ngủ đã bị cởi ra một cách vô cùng nhẹ nhàng.