Chương 5: Gia đình

“Vậy hẹn gặp lại.”

Ôn Tình cười tạm biệt với chủ tiệm sách xoay người chui vào trong một chiếc xe hơi màu đen.

Chủ tiệm đứng ở cửa hiệu sách đưa tiễn Ôn Tình, ngay khoảnh khắc mà cô xoay người thấy được vệt đỏ sau lưng Ôn Tình, đó là lúc bị đè ở trên kệ sách, gáy sách và kệ sách để lại dấu vết trên làn da mềm mịn.

Anh ta vuốt vuốt ngón tay, cái loại xúc cảm tốt đẹp còn tàn lưu này, đủ để cho con người ta dư vị thật lâu.

Trên xe, Ôn Tình vắt chéo hai chân, đầu dựa nghiêng bên cửa sổ phảng phất như đang thưởng thức cảnh sắc bên ngoài.

Nhưng trên thực tế lúc này cô đang thầm mắng trong lòng. Phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở phía dưới vừa mới rửa sạch xong lại chảy ra, cô nỗ lực kẹp chặt nơi đó lại phòng ngừa thứ kia chảy ra làm bẩn hết ghế xe.

Nói tới qυầи ɭóŧ ư? Thứ kia sớm đã không thể mặc được nữa, bị cô tùy tay vứt cho chủ tiệm làm kỷ niệm rồi.

“Đêm nay mẹ con làm canh xương sườn.”

“A.”

Người đàn ông trên ghế điều khiển là ba kế của cô, khi Ôn Tình mười tuổi thì ba mẹ ly hôn, mẹ cô mang theo người con chồng trước là cô cùng người ba kế này tổ hợp thành một gia đình.

A, đối phương cũng mang theo một đứa con mười một tuổi tên là Trần Đình, lớn hơn cô một tuổi. Lúc ấy hai người đắm chìm trong sự biến đổi quá lớn của gia đình nên nhìn cái gì cũng thấy không được vừa mắt, bao gồm cả đối phương, cho nên cũng nhìn nhau không vừa mắt, theo đó cảm xúc của Ôn Tình với cha kế cũng chẳng tốt lắm, tới nay cô còn chưa gọi ông ta một tiếng ba.

Cho dù hiện giờ quan hệ của cô và Trần Đình đã hòa hoãn rồi, nhưng mà nhiều năm ở chung với nhau cô cũng không dễ lập tức thay đổi thái độ cho nên quan hệ của cô với cha kế vẫn luôn không nóng không lạnh.

Cha kế là một người quen thói trầm mặc. Ôn Tình quay đầu lại liếc nhìn ông ta một cái, như cũ là áo sơ mi và quần tây vạn năm bất biến, nhưng hôm nay lại không có mặc áo khoác, áo sơ mi cũng có chút nếp uốn, thoạt nhìn như là nhận được điện thoại sau đó vội vã từ nhã tới đây.

Trên mặt ông ta mang theo chút mệt mỏi, tối hôm qua khẳng định là tăng ca, Ôn Tình quay đầu lại ngắm ngoài cửa sổ tiếp, trong lòng cô có chút không thoải mái.

Xe chạy rất nhanh đã về tới nhà. Hai người im lặng cả một đường nên lúc này lên lầu cũng không có nói chuyện với nhau câu nào.

“Con về rồi.” Ôn Tình vào cửa, vừa đổi giày vừa chào hỏi.

“Vậy vừa khéo, xương sườn mẹ hầm cũng đã chín rồi đó, rửa sạch tay rồi tới ăn cơm đi.” Mẹ của Ôn Tình mặc chiếc tạp dề màu xanh lục, buông tay dò nửa cái người ra khỏi phòng bếp nói.

Bà là một người phụ nữ ôn nhu xinh đẹp, đáng tiếc Ôn Tình lại chỉ được di truyền mỗi cái vẻ ngoài của bà mà thôi, bên trong thế nào cũng chỉ có Trần Đình mới hiểu biết được một chút.

Ngửi mùi thịt mê người trong không khí, Ôn Tình mới làm vận động kịch liệt cho nên cô cảm thấy dạ dày mình bắt đầu phản kháng rồi.

“Mẹ, con đói quá.” Cô đi tới phòng bếp ôm lấy mẹ mình từ phía sau, ngửi mùi hương nhạt nhẽo trên người bà cô cảm thấy vô cùng yên tâm.

“Mau đi tắm rửa thay bộ quần áo khác đi, cẩn thận bị cảm.” Mẹ Ôn múa may cái sạn trong tay đuổi Ôn Tình ra khỏi phòng bếp, trên mặt lại tràn ngập ý cười.

“Vâng ạ.” Ôn Tình lưu luyến mỗi bước đi, cô lưu luyến xương sườn.

“Con bé này!”

Cô quay về phòng, vừa định đóng cửa thì có một bàn tay chặn cánh cửa lại, theo sau người anh trai trên mặt pháp luật của cô là Trần Đình đi tới.

“Em đi ra ngoài làm gì?” Anh ôm Ôn Tình vào trong ngực, đầu ngón tay ôn nhu vuốt động mạch trên cổ Ôn Tình.

“Anh muốn khống chế tôi sao?” Ôn Tình thấp hơn anh nửa cái đầu, lúc này cô ngẩng đầu lên, ánh mắt Trần Đình sắc bén nhìn theo ngực cô đi xuống sau đó thấy được dấu vết chói mắt nào đó.

Lửa giận trong lòng anh dâng lên, không nhịn được lột hết quần áo cô để xem cho cặn kẽ nhưng lại bị Ôn Tình cường ngạnh mà đẩy ra.

“Em muốn thay quần áo, anh đi ra ngoài đi.”

“Trên người em có chỗ nào mà anh chưa thấy đâu!”

“Vậy cũng không được.”

Dứt lời thì cửa đóng lại.