Chương 6: Anh trai "nuôi"

“Đệt.” Trần Đình bị nhốt ở ngoài sắc mặt âm trầm cực kì, rất giống như có người khác thiếu tiền anh vậy. Càng khiến anh tức giận hơn đó là anh không biết nên đứng trên lập trường gì chỉ trích cô làm loạn ở bên ngoài, anh là anh trai cô nhưng tình thân giữa bọn họ bạc nhược tới đáng thương.

Mà cô không muốn anh biến thành thân phận khác.

Ví dụ như người yêu.

Chầu cơm này ăn có chút áp lực, nhưng Ôn Tình vẫn cứ như chẳng cảm nhận được gì hết, thường xuyên gắp đồ ăn cho mẹ Ôn, giữa hai người chảy xuôi thứ tình cảm gia đình.

Trừ bỏ nỗi nhục khi ly hôn thì trên cơ bản cả đời này mẹ Ôn chưa từng chịu khổ quá nhiều, nên không phát hiện bầu không khí có gì không đúng. Mà cha kế vẫn cứ như bình thường, cơ bản không nói lời nào cho nên không nhìn ra cái gì cả.

Trần Đình cố tình phát ra tạp âm hấp dẫn lực chú ý của Ôn Tình. Nhưng mà hôm nay Ôn Tình đã chơi qua một hồi, vừa rồi lại bị anh dùng ngữ điệu âm dương quái khí truy hỏi nên lúc này cũng không muốn để ý tới anh.

Như bình thường là trên bàn cơm Ôn Tình sẽ trêu chọc anh một chút nhưng hiện giờ tới ánh mắt cũng không cho. Trần Đình chỉ cảm thấy chính mình bị sự phẫn nộ bao phủ, nhưng dần dần, cơn phẫn nộ tan đi, thứ nảy lên trong lòng chính là sự chua xót vào ủy khuất.

Còn có một chút khủng hoảng.

Nói đến cùng, Ôn Tình có thể không có anh nhưng mà anh đã không thể rời khỏi Ôn Tình được nữa. Tại mối quan hệ không nên tồn tại này chung quy anh cũng chỉ ở thế hạ phong.

Ôn Tình có diện mạo giống mẹ, là đoan trang lại mang theo chút dịu dàng, lúc này cô còn nhỏ tuổi nên không có chút trầm tĩnh lắng đọng quanh thân như mẹ mình mà lại nhiều thêm chút hoạt bát và “ngây thơ”.

Nhưng có lẽ là đôi mắt của cô giống ba, là loại mắt tròn có đuôi mắt hơi cong, khi bình thường cũng không nhìn ra gì nhưng khi động lại mang theo chút kinh diễm, nếu trong mắt cô ngậm lấy ánh sao, không cẩn thận sẽ bị câu đi mất, lâm vào giữa sắc đẹp.

Đặc biệt là khi động tình, anh nghĩ vậy.

Cứ nghĩ như vậy, anh đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

“Con ăn no rồi.’ Ăn qua loa mấy miếng cơm, Trần Đình đặt chén xuống bàn đứng dậy muốn rời đi.

“Con ăn ít như vậy đủ no không?” Mẹ Ôn quan tâm hỏi han.

“Hồi chiều con có ăn chút trái cây lót bụng rồi.” ANh mở to mắt mà nói dối, trên thực tế anh chơi game cả một buổi trưa chẳng ăn bất cứ cái gì cả.

Nhưng mà đối diện với người như mẹ Ôn, Trần Đình không đành lòng làm bà lo lắng.

Tức no cũng coi như là no rồi, trong lòng Ôn Tình nói thầm.

Nhưng mà sau khi Trần Đình đi rồi, bầu không khí trên bàn lại trở nên tốt hơn một chút.

Sau khi ăn xong Ôn Tình giúp đỡ mẹ thu dọn lại bàn ăn, sau đó bị mẹ mình đẩy đi học tập: “Con sắp thi đại học rồi, không cần phải làm những thứ này. Học hành cho tử tế rồi thi vào một trường tốt là được nhất.”

“Vậy mẹ, con về phòng đây.”



9 giờ tối, viết xong ba bài thi, Ôn Tình rêи ɾỉ một tiếng duỗi cái eo lười.

Áo ngủ hơi mỏng khi vươn vai bị kéo lên để lộ vòng eo duyên dáng, đôi vυ" đứng thẳng no đủ hút tình, toàn thân Ôn Tình thả lỏng đứng lên bắt đầu thu dọn bàn học.

Làm xong những cái này cô đột nhiên nhớ tới Trần Đình.

Chắc lúc này anh vẫn còn giận dỗi, nói không chừng tới game anh thích nhất cũng chẳng muốn chơi, có nên đi vuốt lông an ủi không nhỉ?

Tuy rằng tính tình Trần Đình không tốt còn có chút ngốc nghếch lại dễ giận dỗi nhưng mà không thể không nói, cái tính cách này vào lúc cô có kiên nhẫn nhất thì vô cùng thú vị.

Thừa dịp này tâm tình tốt, vẫn nên đi qua xem sao đi, Ôn Tình quyết định.



“Em tới làm cái gì?” Trần Đình cau mày lại.

“Vậy em đi đây?” Xoay người giả vờ sắp phải đi, nội tâm thầm đếm từng giây.

Một, hai, ba…

“Chậc, em cứ vào đi.” Trần đình giữ cô lại, khi nói chuyện còn có chút dồn dập.

Thật đúng là đáng yêu mà, mỗi lần đều dùng cùng một cái kịch bản nhưng lần nào cũng tự mình nhảy vào, Ôn Tình cười cong mắt.

“Anh.” Ôn Tình nhìn Trần Đình khóa trái cửa lại, từ sau khi bọn họ đi lệch khỏi cái quỹ đạo anh em thì Trần Đình dưỡng thành cái thói quen này.

Ôn Tình chiếm chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng, nhìn Trần Đình đi tới từng bước một, cuối cùng ngồi xuống mép giường.

Ôn Tình đứng lên, đi về phía trước hai bước rồi khóa ngồi trên người anh.