Chương 7: Vào phòng quyến rũ anh trai

“Em… Em làm cái gì?!”

Trần Đình lắp bắp không biết nên biểu đạt tâm tình khϊếp sợ của mình như thế nào.

Lúc này không nên đứng đắn một chút để thảo luận chuyện lúc ban ngày hay sao? Em vừa mới tới đã phát đại chiêu là có ý tứ gì?

“Em làm cái gì anh không biết sao?” Ôn Tình quyết định đánh đòn phủ đầu, nhiễu loạn tư duy của anh làm anh không rảnh để tự hỏi thêm nữa.

Ngón tay lạnh lẽo của cô sờ lên gương mặt của Trần Đình, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát bờ môi anh, nghiêng gương mặt tới gần anh cố ý phun hơi thở ấm áp lên lỗ tai anh.

Trần Đình đáng thương bị chiêu thức ấy trấn trụ, tay cũng không biết nên đặt ở nơi nào, hô hấp thô nặng, tim đập gia tốc. Lỗ tai được trọng điểm chiếu cố bắt đầu xung huyết, nhanh chóng biến thành màu đỏ ngượng ngùng.

“Em… Dừng lại!” Trần Đình hô hấp không xong, chỉ muốn phác gục yêu tinh mê người này lên trên giường hung hăng mà tiến vào, nhưng anh còn giữ được một chút thanh tỉnh, lý trí nói cho anh biết, ba anh cùng với mẹ Ôn Tình đều ở nhà, hai người không thể chơi quá mức được, nếu bị phát hiện thì hiện giờ anh còn chưa có gánh được hậu quả.

“Ba mẹ còn ở nhà!”

“Anh nghĩ đi đâu vậy? Em chỉ đơn thuần là muốn ôm anh một chút thôi.” Ôn Tình giả ngu, trên mặt tự nhiên biểu hiện ra biểu tình nghi hoặc, giống như thật sự không rõ hành động của mình sẽ tạo thành cái gì.

Nhưng mà Trần Đình cảm giác được rõ ràng, Ôn Tình đang cố ý hay vô tình mà cọ xát trên đùi anh, rất nhiều lần còn cọ qua hạ thể của anh.

Thân thể của thiếu niên xao động rồi thành thật có phản ứng.

“Đệt.” Trần Đình thấp giọng mắng một tiếng.

Ôn Tình chỉ cảm thấy TRần Đình đột nhiên ôm cô nằm về phía sau, nháy mắt tiếp theo trời đất quay cuồng, vị trí hai người trao đổi, hiện giờ, TRần Đình ở phía bên trên.

ANh thô bạo mà kéo cổ áo ngủ của Ôn Tình ra để lộ ra một bên vυ" mềm mại trắng như tuyết, nơi vốn trắng nõn lại có vài dấu hôn đậm nhạt không đồng nhất, anh dừng lại một chút.

Lửa giận cộng thêm dục niệm lấn át lý trí nên động tác của anh càng thêm thô bạo vội vàng, đôi tay chơi bóng hàng năm đầy vết chai bám lên bầu vυ", vừa khéo một bàn tay nắm hết, anh mạnh mẽ xoa nắn bầu vυ", dùng khe hở ngón tay kẹp lấy đầṳ ѵú, ý đồ dùng dấu vết mới thay thế tác phẩm của người nào đó không biết tên kia lưu lại.

“Người kia cũng làm như vậy với em sao?” Anh tức giận mà chất vấn.

“Nhẹ một chút.” Đôi mắt Ôn Tình đã nhiễm lên tìиɧ ɖu͙© nhưng mà vẫn theo bản năng tránh đi cái đề tài này, rốt cuộc lần này cô tới đây là để trấn an tên ngốc này nên cũng không thể đổ thêm dầu vào lửa được.

Quả nhiên, Trần Đình rõ ràng để ý cô hơn hết thảy mọi thứ, nghe vậy, lập tức chậm lại, sợ lại lần nữa khiến cô đau, anh nhẹ nhàng vuốt ve những dấu vết do anh dùng sức tạo thành.

Ôn Tình thấy có hiệu quả lập tức rèn sắt khi vẫn còn nóng, đôi tay cô đè đầu anh lại khiến cho anh cúi xuống hôn môi với cô.

Đầu tiên cái lưỡi linh hoạt liếʍ môi đối phương để thử, nếm được một chút hương vị kem đánh răng trái cây, vị kem đánh răng này vẫn là loại mà Ôn Tình mua cùng với anh.

Lúc ấy Trần Đình còn vô cùng không vui, nói anh là một đứa con trai mà dùng vị trái cây gì chứ, Ôn Tình chỉ dùng một câu đã ngăn anh lại: “Nhưng mà em thích.”

Trần Đình cảm giác giống như chính mình bị điện giật vậy, cơn tê ngứa dọc theo thần kinh chạy thẳng tới đại não, mang tới kí©h thí©ɧ không gì sánh kịp, nếu có thể hình dung được, Trần Đình nhất định sẽ hối hận vì cuối cấp ba mình chọn chuyên khoa học tự nhiên nên lúc này anh mới không tìm được ra từ ngữ để miêu tả cảm giác lúc này.

Anh từng hôn môi với Ôn Tình không chỉ một lần nhưng đây chính là lần đầu tiên Ôn Tình chủ động, động tác tương tự nhưng hoàn toàn mang tới thể nghiệm bất đồng, ở giữa đó cũng chỉ kém một chữ tình mà thôi.