Quyển 1 - Chương 1: Khởi đầu của hỗn loạn

Hỗn loạn, đó là từ duy nhất có thể dùng để miêu tả cảnh tượng lúc này. Một sự hỗn loạn gần như không có hồi kết, trộn lẫn âm vang của binh khí, cùng với tiếng gào thét thảm khốc của những người bị tử thương vang vọng khắp mọi nơi.

Bất chấp sự chiến đấu ngoan cường của các binh sĩ thủ thành, lũ đồ tể khoác áo giáp đen như từ trong hư không vẫn chẳng ngừng xuất hiện từ mọi ngóc ngách trong thành phố, điên loạn tấn công đốt phá khắp mọi nơi. Tất thảy mọi người trong Vương đô, binh lính hay dân thường, đàn ông hay phụ nữ, thậm chí cả người già và trẻ nít, tất cả đều không tránh được lưỡi gươm hung tàn của bọn chúng. Thây người dần chồng chất lên thành đống, cuộc diệt chủng cuồng loạn của những kẻ vứt bỏ nhân tính ấy đã mau chóng biến Vương đô, trái tim của Đế quốc Nam Thần, nơi tập hợp của các chí sĩ anh hào kháng chiến, vùng đất giàu có và yên bình trở thành hỏa ngục chìm đắm trong biển lửa máu thịt.



Chúng ta đã chiến đấu được bao lâu rồi? Người hiệp sĩ trẻ tự hỏi bản thân mình điều đó khi sức nóng của hỏa cầu nổ gần kéo anh ta tỉnh dậy khỏi cơn cuồng sát. Trên áo giáp anh lúc này chỉ toàn máu và thịt, bởi thật sự chính anh cũng không biết bao nhiêu mạng người đã bỏ dưới kiếm của mình, nhưng cái mùi tanh tưởi của máu xộc vào mũi khiến kẻ vốn quen với cái chết như anh ta cũng phải cảm thấy ghê tởm, ruột gan nhộn nhạo muốn ói hết ra.

Xác chết, xác chết và xác chết, tất cả những gì hiện hữu trong tầm mắt anh đều chỉ là cái chết, những xác chết quái dị với thân thể không lành lặn, mà bất cứ ai trông thấy chúng đều chắc chắn sẽ có chẳng thể nào yên giấc thêm bất kì đêm nào trong đời.

Hai bên người hiệp sĩ đó là những binh sĩ thuộc hạ trung thành của gia tộc anh, họ đã sát cánh chiến đấu không ngừng nghỉ, tạo thành bức tường sắt quyết không để kẻ thù vượt qua được chốt chặn này. Khiên chắn của họ đã sứt mẻ không ít bởi vết đạn, tên nỏ cũng như đủ thứ binh khí cắm chi chít lên đó, thương tích cũng đã đầy mình nhưng họ vẫn quyết không lui bước, quyết tâm cố thủ cùng thủ lĩnh tới cùng.

Khẽ lắc nhẹ đầu để rũ bỏ những suy nghĩ không cần thiết, người hiệp sĩ lại đưa khiên lên, sẵn sàng cho đợt tấn công khác. Anh biết rõ lí do mình ở đây, và nguyên do kẻ thù mạo hiểm tổ chức cuộc tấn công điên rồ này, tất cả là để đoạt lại “thứ đó”, món cổ vật sẽ giúp chúng nhanh chóng kết thúc cuộc chiến và áp đặt sự thống trị của mình lên toàn cõi Voloran này. Bằng mọi giá, anh quyết sẽ không để chúng vượt qua phòng tuyến cuối cùng này, và dù phải trả giá bằng mạng sống, anh cũng sẽ không cho phép chúng bước vào căn dinh thự sau lưng mình và đặt tay được lên “nó”.

- Mạnh mẽ lên nào, các chàng trai! Thằng nào dám chết mà không lôi theo được mười tên Hắc Dạ kia theo, thì coi chừng ta cắt đầu đó!!

- Hura!!!!!

- Công tước Nord! Cánh trái của chúng ta…đã bị xuyên phá ạ!

Tin dữ đột ngột khiến vị hiệp sĩ trẻ kia giật bắn mình, kinh hoàng quay ngoắt về phía kẻ truyền tin kia, hàng ngũ binh sĩ quanh anh vừa được cổ vũ cũng theo đó mà xao động. Người lính mang hung tin tới cho người đội trưởng trên cơ thể vẫn cắm theo một mũi giáo gãy, anh đã cố gắng dùng mọi sức tàn còn lại để hoàn thành nhiệm vụ trước khi ngã gục xuống trở về với đất mẹ.

- Tất cả giữ vững vị trí! Tiểu đội xung kích, mau theo ta!!

Không để mất thêm một giây lãng phí, chàng Công tước trẻ lập tức hạ lệnh truy sát, đích thân dẫn theo tất cả những người khỏe nhất đuổi theo đám kẻ lọt lưới trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn. Số binh sĩ còn lại, những người bị thương tình nguyện ở lại bọc hậu cho đồng đội, vẻ nao núng khi nãy trước hung tin giờ đây đã hoàn toàn biến mất khỏi đôi mắt họ. Không cần thêm một lời động viên tăng sĩ khí nào khác, tất cả họ đều hiểu rõ nhiệm vụ của mình là gì, ngọn lửa quyết tâm một lần nữa bùng cháy trong trái tim của mọi người lính có mặt ngay chính nơi phòng tuyến này. Vai kề vai, không quan tâm dù đó là binh sĩ hay hiệp sĩ, tất cả đều một lần nữa nắm chặt tấm khiên trong tay, kiên quyết dù một bước cũng không lùi trước địch thù. Từ lúc này đây, nếu có ai đó trong số các chiến sĩ ngoan cường này phải ngã xuống, thì người ấy vẫn sẽ tuân theo quân lệnh tới cùng, nhất định phải kéo theo được ít nhất là vài tên Hắc Dạ đồng hành xuống hoàng tuyền.

Bên trong căn phòng bề bộn những thứ dụng cụ thí nghiệm nằm nghiêng đổ ngả, các nghiên cứu sinh hối hả chất đống chính những cuốn sách quý giá của mình lên chiếc bàn đang chắn ngang cánh cửa gỗ sồi dày dặn, sợ hãi cầu mong đám quỷ dữ phía bên kia sẽ không đột phá vào nơi này. Bên ngoài kia, tiếng la tử thương của các nữ hầu bị thảm sát càng lúc càng gần, cùng tiếng đập phá từ bên kia cánh cửa càng làm cho những kẻ trốn sau nó thêm phần bạt vía. Nhưng ở phía sau lưng họ, duy chỉ còn một bóng hồng lẻ loi vẫn chẳng hề ngơi tay, điên cuồng hoàn thiện công trình của mình, mặc cho âm vang của chiến trận đang càng lúc càng gần căn phòng này.

Nắm chặt trong lòng ba viên đá sắc màu kì bí, sâu trong thâm tâm nữ Bá tước thông thái hiểu rõ hậu quả khi quân Hắc Dạ đặt tay được lên chúng, bởi đây là thứ duy nhất ngăn lũ ác quỷ đó đạt được mục tiêu của chúng. Mạng sống của vô số sinh linh trên toàn vùng đất Voloran đều được nàng đặt hết lên chính ma pháp trận kì quái mà nàng đang cố gắng hoàn thiện ngay lúc này, một ván cược quyết định có thể lật ngược toàn bộ cán cân của cuộc chiến vô vọng này.

- Bá tước Lan, xin ngài hãy mau rời khỏi đây ạ, chúng đã sắp xông vào đây rồi ạ!!

- Hãy cố cầm cự thêm một chút nữa, chúng ta không thể bỏ cuộc ngay lúc này được, nếu ta bỏ cuộc lúc này, mọi máu xương của các chiến sĩ và nữ hầu ngoài kia sẽ chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Gạt phăng đi lời can gián của thuộc hạ, sự đáp trả đầy lạnh lùng từ người con gái được mệnh danh là Bá tước băng giá gần như ngay lập tức hạ nhiệt những cái đầu nóng ngập tràn lo lắng của các nghiên cứu sinh trong phòng. Suy cho cùng thì tất cả bọn họ, những bộ óc ưu tú nhất của Đế quốc, không một ai là không hiểu điều mà nữ trưởng khoa thiên tài ấy đang nghiêm khắc nhắc nhở họ là gì, bởi mọi thành quả của họ ở nơi đây không phải có được chỉ bằng chất xám, mà toàn bộ chúng đều được đánh đổi chính bằng máu của những người lính nơi chiến trường. Trái tim hỗn loạn của những con người chưa một lần nếm mùi trận mạc phần nào được trấn an nhờ phong thái vững hơn bàn thạch của Bá tước, nhưng không ai trong số họ thấy được người nữ nhân băng giá đó đang bặm chặt đôi môi, cố gắng giữ cho đôi tay nhỏ nhắn bớt run rẩy để hoàn thành nốt công việc của mình.

Ngay vừa lúc nét vẽ cuối cùng được kết nối, hoàn thiện ma pháp trận kì quái với vô số hình nét dọc ngang chồng chéo vô định hình đan xen lẫn nhau, cũng là khi cánh cửa gỗ vững chãi bị xé toạc thành ngàn mảnh nhỏ, ném tung tất cả mọi thứ chắn đằng sau nó văng ra khắp phòng đầy ắp người. Nhiều nhà nghiên cứu bị chính những thứ bàn ghế họ dùng để chắn cửa đè bẹp, cất lên những tiếng kêu cứu thảm thương tới các đồng nghiệp của mình, khiến cho tình thế trong phòng nghiên cứu sớm từ kinh sợ, hoang mang trở thành một sự hỗn loạn vô cùng. Các nghiên cứu sinh chỉ vừa mới trải qua vụ nổ đầu vẫn còn chưa kịp hoàn hồn thì mũi thép lạnh của lũ giặc xâm lăng đã lần lượt bổ xuống đầu họ, tàn độc xuống tay hạ sát những con người tay không tấc sắt.

Người chết kẻ bị thương cứ vậy lần lượt ngã gục xuống mặt sàn đá lạnh lẽo, máu theo khe gạch sớm nhuộm đỏ cả căn phòng, cơn bão điên loạn của chiến tranh cuối cùng cũng đã kéo tới tận thành trì cuối cùng này. Như những người đồng nghiệp của mình, nữ Bá tước cũng không thể tránh khỏi số phận nghiệt ngã, cô ngã khuỵu xuống bên thành quả của mình với một vết đâm trên bụng, nhưng đôi tay vẫn ôm chặt thứ báu vật đó vào trong lòng, ánh mắt kiên định quyết không buông tha lũ giặc thù đầy căm phẫn.

- Tên phản đồ bẩn thỉu, nếu còn quý trọng mạng sống, hãy giao nộp ba viên pha lê đó ra đây!!

- Xuống địa ngục đi.

Nhổ một ngụm máu trả lại tên lính Hắc Dạ đang nhìn xuống cô một cách khinh bỉ, Bá tước Lan càng giữ chặt ba viên đá vào lòng hơn. Đôi mắt nâu tuyệt mĩ chứa đầy những khinh thường của cô không chỉ khước từ lời kêu gọi của lũ quỷ khát máu ấy mà còn tỏa ra một thứ ý chí quật cường, như một lời tuyên bố sẽ vĩnh viễn chống đối bọn chúng tới tận phút cuối cùng.

Như cảm thấy bị sỉ nhục bởi một con đàn bà sắp chết, tên hiệp sĩ giáp đen điên tiết giơ chân chà đạp lên vết thương trên bụng cô gái, ép cô phải thốt lên những tiếng kêu đầy thống khổ. Càng chà đạp lên người con gái hoàn toàn không có khả năng tự vệ, tên ác quỷ càng nở rộ nụ cười bệnh hoạn trên mặt, sung sướиɠ hành hạ nữ Bá tước thêm phần mãnh liệt hơn. Nhưng nụ cười tởm lợm đó cũng chính là biểu cảm cuối cùng sót lại trên mặt gã, khi mà cái đầu của hắn bị chém văng lên không trung bởi lưỡi kiếm phủ đẫm đầy những máu và mỡ từ chính lũ chiến hữu của gã.

Thoát ra khỏi sự chà đạp của tên hiệp sĩ Hắc Dạ ác độc, nữ Bá tước mơ hồ vội vàng dồn sức nâng mình đứng dậy, chật vật gắng gượng với tay về phía pháp trận đã hoàn thiện. Mặc cho sự can ngăn của chàng hiệp sĩ quý tộc vừa cứu mạng nàng, cũng như vết thương khủng khϊếp đang nhuốm bộ xiêm y của chính Bá tước thành một màu máu đỏ thẫm, cô gái kiên cường ấy đặt bàn tay nhuốm máu lên trận pháp, dùng mọi sức lực còn lại trong người để kích hoạt nó. Dòng ma lực chạy theo nét vẽ hướng về phía trung tâm của pháp trận, chậm rãi mở ra một khe nứt hẹp như một hố đen nhỏ méo mó bất ổn định. Không chút chần chừ, nữ Bá tước dùng toàn bộ sức lực còn lại ném thứ báu vật mà bản thân sẵn sàng đánh đổi tính mạng để bảo vệ vào trong cánh cổng vừa xuất hiện, trước khi trận pháp kì quái đó tự thân bạo phát hủy hoại hoàn toàn, thổi tan toàn bộ phòng thí nghiệm cùng tất cả những người bên trong nó.