Chương 183: Kết thúc (3)

Trấn Bắc Trừng.

Tần Cẩm Phong giả dạng thành một ông già ốm yếu râu tóc bạc phơ, dẫm lên ánh chiều tà khi mặt trời lặn, hành tẩu ở trong chợ trấn nhỏ ồn ào náo động.

Hắn đi từng bước một, không khỏi di chuyển chậm lại, nhăn mày. Hắn cảm giác có người đang theo dõi hắn.

Sau khi đi qua cái giếng nước đầu hẻm, Tần Cẩm Phong mượn dùng một chiếc xe ngựa, nhanh chóng ẩn thân, chui vào một cái hẻm nhỏ chật chội yên tĩnh.

"Tần đại nhân thật khiến Nhập Lâu ta tìm rất vất vả." Nhập Tửu ôm cánh tay đứng ở cuối hẻm nhỏ, mỉm cười nhìn về phía Tần Cẩm Phong.

Tần Cẩm Phong nhanh chóng xoay người, chạy về phía ngược lại của con hẻm nhỏ.

Tống Từ đã đứng chờ hắn ở nơi đó.

Tần Cẩm Phong xoay người, Cố Hi xuất hiện ở sau lưng hắn.

Tần Cẩm Phong âm thầm tính toán khả năng chạy thoát. Hắn biết rõ mình chỉ là một giới thư sinh, hôm nay nếu bị bọn họ tìm được sẽ không chạy thoát được. Hắn không hề chạy trốn, chậm rãi đứng thẳng sống lưng, cũng kéo sợi râu bạc giả trên miệng xuống.

Từ ngày hắn lựa chọn giúp Sở Hoài Xuyên, hắn cũng đoán được sẽ có kết quả như vậy.

"Tần đại nhân, ngươi tốt xấu gì cũng xuất thân là Trạng Nguyên lang, tại sao người lại chơi được thuật dịch dung dễ dàng như vậy? Nếu không bắt được ngươi, tánh mạng của ta khó có thể giữ được." Tống Từ toét miệng cười ha hả nói.

Nhập Tửu đứng ở vách tường, cau mày nói: "Rõ ràng là ta tìm được hắn trước, Tống Từ ngươi lại dám đoạt công?"

"Nhưng ta bắt được hắn trước, hiện tại hắn cũng ở trong tay ta!" Tống Từ cẩn thận trói Tần Cẩm Phong lại, đem hắn giao cho Cố Hi.

Lại nhỏ giọng dặn dò Cố Hi một câu: "Canh giữ thật kỹ, nếu để hắn chạy thoát có thể sẽ khiến người Nhập Lâu mất mặt..."

Cố Hi nhìn thoáng qua Nhập Tửu đứng ở vách tường đang nổi giận đùng đùng, lên tiếng: "Được".

Nhập Tửu mắng một câu, thân ảnh màu đỏ trong nháy mắt biến mất ở vách tường.

Tống Từ nhìn vào thân ảnh màu đỏ rượu biến mất ở vách tường, trên mặt toát ra nụ cười của kẻ chiến thắng.

Nhưng mà, trên đường Tống Từ và Cố Hi áp giải Tần Cẩm Phong trở lại hoàng thành, trong lúc qua đêm ở tại khách điếm bỗng nhiên trúng mê dược. Chờ đến sáng sớm hôm sau bọn họ tỉnh lại, Tần Cẩm Phong đã không còn ở trong phòng.

Tống Từ kinh hãi, cho rằng Tần Cẩm Phong lại bỏ trốn.

"Ở đây có phong thư." Cố Hi cầm phong thư được đè ở dưới chung trà lên.

Tống Từ vội vàng chạy tới, chỉ thấy mặt trên viết: Hắc, lão nương tìm được người trước, đừng mơ tưởng đến việc đoạt công!

Tống Từ tức giận vò nát phong thư ném xuống mặt đất, lớn tiếng hỏi: "Cái bà nương kia có phải kẻ điên hay không?"

Cố Hi trầm mặc đứng ở một bên, không dám tiếp lời.

Tần Cẩm Phong bị Nhập Tửu áp tải về hoàng thành giao cho Sở Ánh Tư, Sở Ánh Tư trực tiếp tống hắn vào thiên lao, lệnh thủ hạ ép hỏi nơi ở của Sở Hoài Xuyên.

Một nơi như thiên lao loại hình phạt nào mà không có?

Đám cai ngục kia nhận được mệnh lệnh dựa theo lệ thường dò hỏi khẩu cung của Tần Cẩm Phong, Tần Cẩm Phong mím chặt môi một chữ cũng không nói. Đám cai ngục kia cũng không có nhiều thời gian vô nghĩa cùng hắn, trực tiếp treo hắn lên, đánh hắn ta thậm tệ.

"Trạng Nguyên lang, ngươi có nói hay không?"

Tần Cẩm Phong vốn dĩ xuất thân là người đọc sách, một đòn roi rơi xuống cũng chỉ dư lại nửa cái mạng. Hắn cố sức mở mắt ra, nhìn bàn tay người cai ngục đang nắm roi trước mắt, dần dần mất đi ý thức.

Trước khi Tần Cẩm Phong mất đi ý thức, điều mà hắn nghĩ đến chính là —— tháng này không đi hải đảo đưa lương thực cho Sở Hoài Xuyên và Lục Giai Bồ, bọn họ phải làm sao bây giờ?

"Người này tại sao lại không kháng đánh?" Gã cai ngục vỗ vỗ Tần Cẩm Phong đang hôn mê, vẻ mặt ngốc nghếch giật mình.

Một gã cai ngục khác gãi gãi đầu, nói: "Cái này... Trước đó bệ hạ có phân phó, nếu không hỏi ra được không thể làm hắn chết. Thôi vậy, nhốt hắn vào ngục, chờ hắn tỉnh lại tiếp tục hỏi!"

Khi tin tức Tần Cẩm Phong bị tống vào thiên lao truyền đến tai Tần gia, khiến cho đám người Tần gia sợ tới mức không nhẹ. Tần lão phu nhân sợ tới mức ngất xỉu.

Ở Tần gia, đồng lứa với Tần Cẩm Phong tổng cộng có ngũ tử, trưởng tử mấy năm trước bệnh chết, nhị tử, tam tử, ngũ tử đều là con vợ lẽ. Con vợ cả chỉ còn lại một mình Tần Cẩm Phong.

Một nơi như thiên lao, đi vào rồi làm gì có đạo lý trở ra.

Nhận được tin tức Tần Cẩm Phong bị tống vào thiên lao, bầu trời Tần gia gần như sập xuống!

Thời điểm Khương Hàm Tử nghe thấy tin tức này, ban đầu kinh sợ, sau đó dần dần biến thành một tia vui sướиɠ. Nàng chậm rãi cởi bỏ y phục, cởi bỏ từng lớp bạch lụa thắt ở bụng xuống, cẩn thận vuốt ve bụng mình.

Nàng đã có thai sáu tháng rồi.

Khương Hàm Tử không cần thỉnh an Lục Giai Nhân, thân là thϊếp thất càng không cần thỉnh an lão phu nhân. Nàng nép mình trong thâm cư thiển xuất ở viện, chờ đến khi bụng lớn tháng hơn thì dùng vải bố trắng quấn từng lớp trên bụng để che giấu. Nàng thậm chí còn cự tuyệt lời mời của người khác, lấy lý do cáo ốm. Ngoại trừ nha hoàn bên cạnh, toàn bộ trong phủ không có người nào biết nàng có thai.

Nàng không dám để cho người khác biết nàng có thai, phải nói nàng không dám để Lục Giai Nhân biết nàng có thai. Dựa theo tính tình của Lục Giai Nhân, tuyệt đối không có khả năng cho phép đứa nhỏ trong bụng nàng sống sót.

Khương Hàm Tử nhìn vào gương đồng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của mình, thời gian trôi qua lâu như vậy, nhưng trên mặt nàng vẫn có hai vết màu trắng nhợt nhạt chưa biến mất hoàn toàn. Cho dù phủ một lớp son phấn rất dày, nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy rõ hai vết sẹo trên mặt nàng. Mỗi khi nàng đối diện với gương đồng, nhìn thấy hai vết sẹo trên mặt, khoảng khắc đáng sợ của một ngày kia đột nhiên ập tới, khiến nàng run lên.

Nàng không muốn đi đánh cuộc vào thiện tâm của Lục Giai Nhân.

Lúc trước Tần Cẩm Phong tự mình lên tiếng, đợi đến năm sau hoà li cùng Lục Giai Nhân, sẽ lệnh Lục Giai Nhân ở lại trong viện của nàng ta, không để nàng ta đi loạn.

Nhưng...

Bắt đầu từ khi ăn tết xong, Tần Cẩm Phong không còn trở lại Tần gia.

Lục Giai Nhân lại tìm về phủ Ôn Quốc Công khóc lóc kể lể, Tam nãi nãi Lục gia tự mình tới Tần gia một chuyến, bà ta vừa phát giận vừa uy hϊếp. Tần lão phu nhân vốn dĩ vẫn lo lắng phủ Ôn Quốc Công quyền thế ngập trời, đến khi mẫu thân Lục Giai Nhân vào đây kinh sợ một phen, Tần Cẩm Phong cố tình không ở trong nhà, bà càng không dám đưa Lục Giai Nhân về phủ Ôn Quốc Công. Bà từng lệnh Tần Ngũ Lang đi tìm Tần Cẩm Phong, nhưng lúc ấy Tần Cẩm Phong đang vội chính sự, Tần Tứ Lang còn chưa nói xong, Tần Cẩm Phong đã rời đi rồi.

Khương Hàm Tử chờ mãi chờ mãi, vẫn luôn ngóng trông Tần Cẩm Phong sớm ngày trở về. Chỉ cần hắn trở lại, nhất định có thể bảo vệ hài tử trong bụng nàng.

Khi bụng nàng càng ngày càng lớn, vẫn chưa thấy Tần Cẩm Phong trở về, hôm nay lại nhận được tin tức hắn bị áp giải vào thiên lao.

Chừng nào Lục Giai Nhân còn là chính thê, nếu một ngày nàng ta biết trong bụng Khương Hàm Tử mang thai đứa con của Tần Cẩm Phong, nhất định nàng ta sẽ gϊếŧ chết hài tử trong bụng Khương Hàm Tử. Thậm chí nữ nhân kia không cần có lý do, nàng ta chỉ cần biết không muốn lưu lại đứa nhỏ này.

Nhưng hiện giờ Tần Cẩm Phong bị áp giải vào thiên lao. Đó có phải đại biểu cho việc, đứa nhỏ trong bụng của Khương Hàm Tử hiện tại có khả năng trở thành huyết mạch duy nhất của Tần Cẩm Phong hay không?

Cho dù Tần lão phu nhân mềm yếu, cũng sẽ bảo hộ đứa nhỏ này!

Trong lòng Khương Hàm Tử bỗng nhiên bốc lên một cổ hy vọng, loại hy vọng này càng ngày càng dày đặc. Khương Hàm Tử gả cho Tần Cẩm Phong, cần phải dựa vào sự che chở của hắn mới có thể sống qua ngày, nhưng nàng lại không có cảm tình với Tần Cẩm Phong. So sánh với tính mạng của Tần Cẩm Phong, nàng càng để ý tính mạng của chính mình hơn, càng để ý đến tính mạng của hài tử trong bụng!

Huống chi, đã sáu tháng rồi, cuối cùng cũng không giấu nổi nữa.

"Đào Đào! Tìm cho ta một bộ y phục tốt một chút, ta muốn đi gặp lão phu nhân." Khương Hàm Tử cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

"Di nương, ngươi muốn nói chuyện mình có thai ra sao?" Vẻ mặt Đào Đào trở nên vui mừng. Mấy ngày này, vì giấu chuyện Khương Hàm Tử mang thai, cả ngày nàng đều lo lắng hãi hùng.

Khương Hàm Tử gật đầu. Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, nhẹ nhàng nói: "Hài tử, con phải phù hộ cho hai chúng ta đấy."

Bởi vì vẫn luôn bị đai lưng trói buộc, mặc dù nàng đã có thai sáu tháng, nhưng vóc người so với thai phụ sáu tháng lại nhỏ hơn một chút.

Khương Hàm Tử cố ý thay một bộ y phục khác, thời điểm đi về phía viện của Tần lão phu nhân, hạ nhân trên đường vừa thấy vóc người nàng, liền nhìn ra nàng có thai!

Tần lão phu nhân nằm nghiêng trên giường, cầm khăn lau nước mắt. Tần Vũ Nam dựa ở bên cạnh bà, cũng đỏ mắt.

Thời điểm đại nha hoàn vội vàng tiến vào phòng bẩm báo Khương Hàm Tử đến đây, Tần lão phu nhân xua xua tay, không vui nói: "Lúc này nàng ta lại đây làm gì? Lệnh cho nàng trở về đi!"

"Lão phu nhân, Khương di nương có thai!"

Tần lão phu nhân sửng sốt, không tin hỏi lại lần nữa: "Ngươi nói thật sao?"

"Nô tỳ nào dám nói láo, đúng là thấy Khương di nương ôm bụng bầu đến, nô tỳ mới dám thông báo di nương đến đây ngay lúc này!"

"Mau, mau đỡ người vào!" Tần lão phu nhân vừa nói, vừa xuống giường.

Tần Vũ Nam cũng xuống giường, đỡ bà, "Mẫu thân, người chậm một chút..."

Thời điểm Khương Hàm Tử tiến vào, ánh mắt Tần lão phu nhân nhìn chằm chằm vào bụng nàng.

"Di nương thỉnh an phu nhân." Khương Hàm Tử được Đào Đào đỡ quỳ xuống hành lễ.

"Mau đứng lên." Tần lão phu nhân vội vàng để đại nha hoàn đỡ nàng, miễn nàng thi lễ.

Ánh mắt Tần lão phu nhân dừng ở trên bụng Khương Hàm Tử, không khỏi nhăn mày lại. Tần Cẩm Phong đã không trở lại Tần gia một khoảng thời gian khá dài, nhưng bụng Khương Hàm Tử lại không giống mang thai sáu tháng.

Khương Hàm Tử rũ mặt, an tĩnh để Tần lão phu nhân tuỳ ý đánh giá.

"Mau dọn ghế cho Khương di nương, rồi mời Từ đại phu đến đây." Tần lão phu nhân phân phó.

Từ đại phu nhanh chóng chạy đến, ông khám mạch cho Khương Hàm Tử, cũng xác định hài tử trong bụng Khương Hàm Tử đích xác đã có sáu tháng.

Tính toán ngày tháng, Tần lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Khương Hàm Tử mới nhỏ giọng nói: "Thϊếp không dám lộ ra, cho nên vẫn luôn dùng nịt bụng, lúc này mới khiến cho bụng so với thai phụ bình thường nhỏ hơn..."

Khương Hàm Tử không nói vì sao không dám làm lộ chuyện có thai, nhưng Tần lão phu nhân vẫn lập tức hiểu được. Tần lão phu nhân suy nghĩ cẩn thận một lúc, hiểu được Khương Hàm Tử làm như vậy là có nguyên do.

Nhưng nghĩ đến chuyện Tần Cẩm Phong hiện giờ đang bị nhốt ở thiên lao, Khương Hàm Tử mới dám nói chuyện có thai này ra, Tần lão phu nhân lại không thể không bắt đầu khổ sở cho Tần Cẩm Phong.

Bà cúi đầu, lại bắt đầu dùng khăn lau nước mắt.

"Mẫu thân, người đừng khóc, nếu khóc tiếp sẽ khiến mắt bị thương mất..." Tần Vũ Nam ngồi bên cạnh khuyên bảo.

Tần lão phu nhân lau nước mắt ở khoé mắt đi, bà thở dài, nói với Khương Hàm Tử: "Ngươi trở về hảo hảo dưỡng thân đi, thiếu thứ gì chỉ cần nói với người trong phủ một tiếng."

Bà lại phân phó đại a đầu bên cạnh đưa một ít đồ bổ cho Khương Hàm Tử, còn sai khiến hai bà tử có kinh nghiệm vào viện hầu hạ Khương Hàm Tử.

Nhìn hai bà tử khoẻ mạnh trước mặt, Khương Hàm Tử thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng nàng vẫn quá xem nhẹ Lục Giai Nhân. Lục Giai Nhân sẽ không bởi vì đứa nhỏ trong bụng Khương Hàm Tử có thể là huyết mạch duy nhất của Tần Cẩm Phong mà buông tha cho đứa nhỏ này.

Khi Lục Giai Nhân biết được tin tức Tần Cẩm Phong bị nhốt vào thiên lao vốn dĩ đã mang một bụng tức giận, nàng ta tức giận những người ở thiên lao không coi trọng mặt mũi của phủ Ôn Quốc Công, ngay cả con rể Lục gia cũng dám bắt!

A Xuân và A Hạ nhìn nàng phát giận cũng không dám nói gì, trong lòng hai người các nàng cũng hiểu được người hạ lệnh bắt Tần Cẩm Phong vốn dĩ là hoàng đế hiện giờ - Sở Ánh Tư. Thân phận con rể Lục gia cũng không thể hơn được hoàng mệnh!

Lục Giai Nhân vốn dĩ đang nổi nóng, lúc này lại để nàng ta biết được Khương Hàm Tử có thai, nàng ta liền chạy đến trước mặt Tần lão phu nhân.

Nàng tức giận đến mức đạp nát một đôi liên thành bích ngọc giá trị mà mẫu thân nàng đưa cho nàng.

Mặc dù mẫu thân nàng đã ra mặt thay nàng một lần, nhưng mấy tháng nay so thường ngày nàng cũng đã thu liễm rất nhiều. Bởi vì Tần Cẩm Phong không ở Tần gia, nàng cũng không muốn thấy Khương Hàm Tử, cũng không đi tìm nàng ta gây thêm phiền toái.

Nhưng hôm nay biết được Khương Hàm Tử lại mang thai đứa con của Tần Cẩm Phong, Lục Giai Nhân hận đến mức không thể phát hiện sớm một chút, nếu nàng biết được đã sớm gϊếŧ chết đứa bé kia rồi.

Không! Lục Giai Nhân càng hối hận không sớm ngày gϊếŧ chết Khương Hàm Tử!

"Đi! Cùng ta đi thu thập con tiện nhân kia!" Lục Giai Nhân nghiến răng nghiến lợi nói.

Có sự phân phó trước đó của Tần Cẩm Phong, gia đinh Tần gia không dám nghe theo phân phó của Lục Giai Nhân. Lục Giai Nhân liền dùng của hồi môn thôn trang tìm mấy người gia phó vào đây.

Thời điểm Lục Giai Nhân vọt vào phòng Khương Hàm Tử, Khương Hàm Tử cảnh giác sau lưng mấy người hạ nhân. Nàng lần đầu tiên thử nói rõ lí lẽ cùng Lục Giai Nhân: "Phu nhân, thϊếp không cần gì hết, chỉ cầu người xem xét tình hình hiện giờ của Tứ Lang, tha cho đứa nhỏ trong bụng thϊếp một mạng!"

"Ngươi đừng mơ! Cho dù Tần Cẩm Phong hắn có chết cũng là người của ta! Ta tuyệt đối không cho phép người khác sinh hài tử cho hắn!" Lục Giai Nhân lệnh mấy tên gia phó kéo những hạ nhân che ở trước mặt Khương Hàm Tử ra ngoài, lệnh người bắt lấy Khương Hàm Tử.

Lục Giai Nhân nâng chân lên, hung hăng đá vào bụng Khương Hàm Tử.

Nàng không cho phép, tuyệt đối không cho phép nữ nhân khác sinh hài tử cho Tần Cẩm Phong!

Đau đớn kịch liệt khiến Khương Hàm Tử lập tức quỳ trên mặt đất. Nàng che chắn bụng mình, lần đầu tiên biết hoá ra đau đớn muốn chết lại là loại cảm giác này.

Sinh mà làm thứ, gả mà làm thϊếp, nhất định phải chịu đựng người khác khi dễ giẫm đạp lên vận mệnh của mình sao? Nàng không muốn đi tranh đoạt bất cứ thứ gì, chỉ muốn sống mà thôi!

Nước mắt lạnh như băng từ trên gương mặt nàng lăn xuống, rơi trên mặt đất.

Trong một khoảnh khắc, nàng thậm chí còn cảm thấy hài tử trong bụng cứ chết như vậy cũng tốt, đỡ phải một khi sinh ra là một nữ nhi, lại lặp lại vận mệnh giống nàng!

Dưới cơn đau đớn kịch liệt, Khương Hàm Tử chỉ cảm thấy giống như có ai đó vẫn luôn kéo nàng, lại nói chuyện bên tai nàng. Trước khi nàng té xỉu, trước mắt nàng hiện lên thân ảnh của Tần Vũ Nam, cùng với từng tiếng kêu của nàng ấy. Nhưng Tần Vũ Nam đang nói câu gì, nàng lại không nghe rõ.

Khi Lục Giai Nhân mang theo người vọt vào viện Khương Hàm Tử, Đào Đào lập tức đi tìm Tần lão phu nhân cứu mạng. Tần lão phu nhân nhất định phải giữ được đứa nhỏ này, vội vàng mang Tần Vũ Nam chạy tới viện của Khương Hàm Tử.

Thời điểm hai người bọn họ chạy đến, liền thấy cảnh tượng Lục Giai Nhân nhấc chân đá vào bụng Khương Hàm Tử. Tần lão phu nhân vội vàng lệnh hạ nhân kéo Lục Giai Nhân ra ngoài.

Lúc này đây, Tần lão phu nhân từ trước đến nay vẫn luôn mềm yếu ôn nhu lần đầu tiên tức giận. Hỏa khí xông lên, bà ra lệnh hạ nhân nhốt Lục Giai Nhân lại, phái người canh gác, không hề cho phép nàng ta bước ra cửa phòng nửa bước.

Thời điểm Lục Giai Nhân đá lên bụng Khương Hàm Tử, Khương Hàm Tử cho rằng đứa nhỏ này giữ không nổi. Nhưng không biết có phải vận khí rơi xuống hay không, mặc dù nàng thấy máu đỏ, động thai khí, nhưng thai nhi trong bụng vẫn giữ được.

Nàng vuốt bụng mình, không thể tin được.

"Lão phu nhân canh giữ bên cạnh người một hồi lâu mới rời đi, Lão phu nhân nói muốn người an thai thật tốt, liền tìm thêm bốn bà tử vào đây hầu hạ người!" Vẻ mặt Đào Đào vô cùng vui mừng, đến cả giọng nói cũng trở nên vui vẻ.

"Phu nhân còn ở trong phủ sao?" Trên mặt Khương Hàm Tử lại không có vui mừng gì.

Đào Đào sửng sốt một lúc, vội nói: "Phu nhân còn ở trong phủ. Tuy nhiên, lão phu nhân nói qua rồi, tuyệt đối không cho phép nàng ta bước ra sân nửa bước! Nàng ta không bao giờ có thể hại di nương!"

Khương Hàm Tử "Ừ" một tiếng, nhưng vẫn không tin Lục Giai Nhân sẽ ở yên một chỗ.

Trong con ngươi bình tĩnh của nàng cuối cùng cũng không hòa tan được cừu hận.

Nàng chỉ là muốn sống mà thôi, cho dù có thai, nàng cũng chưa từng có ý định tranh sủng. Nhưng cho dù nàng muốn tránh, Lục Giai Nhân sẽ không bỏ qua cho nàng.

Một khi đã như vậy, làm gì có đạo lý tiếp tục né tránh?

Khoé miệng Khương Hàm Tử chậm rãi xẹt qua một tia cười lạnh. Nếu nàng không thể đem toàn bộ cực khổ tra tấn này trả lại gấp đôi, quả thực không xứng làm người, càng không xứng làm mẹ.

...

Lúc An An tỉnh lại đúng vào sáng sớm, nàng bị đau nên tỉnh.

Ánh sáng thưa thớt xuyên qua cửa sổ giấy chiếu vào phòng, mang theo chút lạnh lẽo.

An An chịu đựng cơn đau nhức, khó khăn quay đầu về phía bên trái, nhưng lại không giống như trước kia, mỗi ngày tỉnh đều thấy Bình Bình. Nàng ngẩn ngơ thật lâu, mới chậm rãi phản ứng lại, nàng và Bình Bình đã hoàn toàn tách ra.

Nàng cúi đầu vô cùng khó khăn, ánh mắt dừng trên đầu vai trái đang bị băng bó rất của của mình.

Đã không còn, cánh tay trái của nàng đã không còn.

Từ nay về sau, cánh tay trái không hề thuộc về nàng, đã hoàn hoàn trở thành cánh tay phải của Bình Bình.

An An nhìn thân thể bên trái của mình rất lâu, thân thể bên trái trống rỗng, trái tim giống như cũng trống rỗng theo. Nhưng nàng lại có một cảm giác khổ sở không thể nói rõ, như thể luôn có cảm giác rằng, từ giờ khắc này thân thể của nàng không còn cảm giác hoàn chỉnh.

Nàng há miệng thở dốc, muốn kêu "Bình Bình", nàng không có thói quen khi tỉnh lại không nhìn thấy Bình Bình. Nhưng một chữ nàng cũng không thể phát ra.

Nàng nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi lâu, mới sắp xếp toàn bộ mọi chuyện trở nên rõ ràng.

Bình Bình đâu?

Tỷ ấy có khỏe không? Có cảm thấy đau đớn giống như Cố Hi lúc trước không?

Bất chấp miệng vết thương của mình có bao nhiêu đau đớn, nàng vô cùng lo lắng cho Bình Bình. Nàng muốn nhìn thấy Bình Bình, muốn biết hiện tại tỷ ấy có khoẻ không.

Trong lòng hoảng hốt, miệng vết thương lại càng đau.

An An quay đầu từng chút từng chút, nhìn phía bên phải. Nàng không khỏi ngây ngẩn cả người.

Lưu Minh Thứ nằm ngủ ở một trên bàn vuông, trên bàn vuông bày đầy đủ các loại thảo dược và chai lọ.

An An có hơi sợ Lưu Minh Thứ.

Tính cách của nàng vốn dĩ nhát gan, cuộc sống nhiều năm bị giấu kín ở trong rương và tủ quần áo khiến nàng không dám tiếp xúc với người sống. Thời điểm nàng đối mặt với người sống luôn mang theo cảnh giác và sợ hãi. Trùng hợp thay, Lưu Minh Thứ lại là người có khuôn mặt lạnh lùng.

Nhưng lúc này Lưu Minh Thứ đang ngủ rất an tĩnh, loại cảm giác lãnh ngạo tựa hồ cũng bị rút ra.

Lần đầu tiên An An cẩn thận nhìn vào Lưu Minh Thứ như vậy, nhưng nàng vẫn sợ Lưu Minh Thứ bỗng nhiên tỉnh lại, lập tức thu hồi ánh mắt. Nhưng nàng nghĩ thầm hắn đang ngủ, sẽ không phát hiện, lại dời ánh mắt đặt ở trên khuôn mặt hơi nghiêng đang ngủ của Lưu Minh Thứ lần thứ hai. Đây hình như là lần đầu tiên An An nghiêm túc đánh giá bộ dáng của Lưu Minh Thứ.

Lưu Minh Thứ đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra.

An An cả kinh, lập tức gắt gao nhắm mắt lại, không muốn bị hắn phát hiện. Nhưng nàng lại nghĩ, không đúng rồi, Lưu Minh Thứ là người mù! Hắn không nhìn thấy nha!

An An còn chưa kịp mở mắt ra, liền nghe thấy một loạt thanh âm ma sát của vật liệu may mặc. Khi nàng vừa mở mắt ra, một mảnh vải dệt màu xanh lá phủ ở trên mắt nàng, chặn hết tầm mắt của nàng. Ngay sau đó, có một bàn tay ấm áp phủ lên trán của nàng.

Hai má An An lập tức hiện lên một vệt phấn hồng nhàn nhạt, lúc này mới chậm rãi phát hiện tấm vải dệt màu xanh lá phủ ở trên mắt nàng ở nàng là ống tay áo của Lưu Minh Thứ.

Nàng cẩn thận nhẹ nhàng ngửi một chút.

Lưu Minh Thứ "Hử" một tiếng, An An cả kinh, ngay cả thở dốc cũng không dám.

Tại sao nàng lại quên mất Lưu Minh Thứ là người nhạy bén đến đáng sợ!

Tay áo phủ trên đôi mắt An An dời đi, An An có thể thấy rõ một lần nữa. Bàn tay Lưu Minh Thứ đáp ở trên trán An An đang dời đi, chậm rãi trượt xuống vai phải của nàng, trong lúc lơ đãng xẹt qua cánh tay nàng, cuối cùng sờ soạng cầm cổ tay phải, đáp ở trên mạch đập của nàng.

Bởi vì miệng vết thương của An An đang bị băng bó, cánh tay trái trần trụi. Nàng cảm thấy khi bàn tay Lưu Minh Thứ xẹt qua nơi đó đột nhiên nhiễm ra một trận tê dại, lại có một chút nóng rát.

Nàng không dám quay đầu, chỉ đem tròng mắt chuyển qua phía bên phải, lặng lẽ đánh giá Lưu Minh Thứ. Lưu Minh Thứ đứng ở mép giường bắt mạch cho nàng, hắn hơi cong eo, giữa mày nhíu chặt.

Lưu Minh Thứ bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hư vô dừng trên đôi mắt An An.

Biết rõ Lưu Minh Thứ nhìn không thấy, nhưng khi nhìn vào hai con ngươi trống rỗng của hắn, trái tim An An vẫn giống như đàn đứt dây ngừng lại trong chớp mắt.

"An An?" Lưu Minh Thứ thấp giọng gọi một tiếng.

An An lần đầu tiên phát giác tên của mình lại dễ nghe như vậy.

Lưu Minh Thứ không nghe thấy An An trả lời, hắn hơi nghiêng tai, cẩn thận lắng nghe.

An An muốn trả lời hắn một tiếng, nhưng nàng há miệng thở dốc, một chữ cũng không thể phát ra.

Lưu Minh Thứ lại đứng thẳng người, xoay người đi ra ngoài.

Nhìn hắn rời đi, An An quýnh cả lên.

"Lưu..."

Thanh âm của nàng phát ra mỏng manh mà thật nhỏ, nhưng tiếng thở dốc lại tăng thêm rất nhiều.

Lưu Minh Thứ đột nhiên dừng bước lại.

Bởi vì hắn dừng bước lại, trong lòng An An lại này sinh một cảm giác vui sướиɠ không thể hiểu được.

Lưu Minh Thứ nhanh chóng kêu Nhập Y tới đút cho An An uống một ít nước, lại phân phó Nhập Độc thông báo cho Phương Cẩn Chi và Bình Bình. Nhập Độc vọt vào hậu viện nói tin tức tốt này cho Phương Cẩn Chi và Bình Bình.

Phương Cẩn Chi đang dạy Bình Bình luyện tập cách đi lại.

Bình Bình và An An từ ngày học được cách đi lại, đó là dùng hai cơ thể liền thân để đi lại. Hiện giờ hai người đã tách ra, Bình Bình vẫn chưa thích ứng được, trong khoảng thời gian ngắn nắm giữ cân bằng không tốt. Phương Cẩn Chi mỗi ngày đều bên cạnh giúp Bình Bình luyện tập tìm cách cân đối.

Nghe Nhập Độc nói An An tỉnh lại, trong lòng Phương Cẩn Chi và Bình Bình đồng thời sinh ra một cổ mừng như điên, hai tỷ muội nâng nhau chạy lên lầu, nhanh chóng vọt vào phòng An An.

"An An!"

Nhìn An An nằm trên giường gỗ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong nháy mắt, Phương Cẩn Chi và Bình Bình đều rơi nước mắt.

"Tỷ..." An An thực nỗ lực mới phát ra một thanh âm mỏng manh.

Phương Cẩn Chi và Bình Bình vọt tới mép giường, gắt gao cầm tay An An.

"Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi..." Phương Cẩn Chi và Bình Bình không ngừng lặp lại những lời này.

Nhập Y bưng chén thuốc tới, cười nói: "Đây là chén thuốc Lưu tiên sinh đã kê, hắn nói phải để An An uống xong, ngủ tiếp trong chốc lát. Hiện tại An An vừa mới tỉnh lại không thể quá mệt nhọc."

"Đã biết." Phương Cẩn Chi vội lau nước mắt, tiếp chén thuốc trong tay Nhập Y, tự mình đút cho An An uống hết.

Bình Bình vẫn nắm chặt tay An An, nàng cắn môi không nói gì, chỉ rưng rưng nhìn An An.

An An mỉm cười với Bình Bình.

Hai nàng là song sinh tử, cùng một ánh mắt cùng một biểu tình, hoặc chỉ cần trực giác đã có thể biết tâm ý của đối phương. Cho dù Bình Bình không nói gì, An An cũng biết ý tứ của tỷ ấy.

Ý tứ của Bình Bình là: Bất kể quá khứ hay tương lai, bất kể tương liên hay tách ra, chúng ta vĩnh viễn đều ở bên nhau.

Đối với Phương Cẩn Chi mà nói, An An tỉnh lại quả thực là thiên đại hỉ sự. Khoảng thời gian này, không có ngày nào là nàng không lo lắng cho hai muội muội. Mặc dù Lưu Minh Thứ thừa nhận rằng An An thức tỉnh cũng không đại biểu sau này An An sẽ hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng khi nàng tỉnh lại vẫn khiến Phương Cẩn Chi vạn phần vui mừng.

Phương Cẩn Chi đút An An ăn canh dược xong, lại đút cho nàng uống thêm một ít cháo trắng, sau đó An An lại nặng nề đi ngủ.

Chờ đến khi An An ngủ say, Bình Bình hạ thấp thanh âm nói: "Tỷ tỷ, trong khoảng thời gian này tỷ cũng mệt mỏi nhiều rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Muội ở cạnh An An là được rồi."

Phương Cẩn Chi còn muốn ở lại chăm sóc An An, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt Bình Bình và An An giống nhau như đúc, nàng liền đem lời nói thu trở về.

"Được rồi, miệng vết thương của muội vẫn chưa khỏi hẳn, không được quá mệt mỏi." Phương Cẩn Chi ôn nhu nói.

Bình Bình cười gật đầu.

Đây là nụ cười sáng lạn đầu tiên từ sau khi Bình Bình tỉnh lại.

Sau khi Phương Cẩn Chi rời đi, Bình Bình vẫn luôn canh giữ ở mép giường, lẳng lặng nhìn An An. Muội muội nàng đã tỉnh lại, không có chuyện gì so với chuyện này khiến nàng vui vẻ hơn.

Nàng cẩn thận cầm tay An An.

An An không chỉ là muội muội của nàng, còn là một nửa kia của nàng. Thân thể của hai nàng đã bị tách ra, nhưng tình nghĩa ràng buộc giữa hai người bọn họ lại vĩnh viễn không bao giờ có thể tách rời.

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng ho rất nhỏ.

Là Cố Hi.

Bình Bình sửng sốt một lúc, mới thật cẩn thận buông tay An An, cẩn thận đắp lại chăn cho nàng, mới nhẹ nhàng lui ra ngoài.

"Sao ngươi lại tới đây?" Bình Bình mang Cố Hi rời xa cửa phòng của An An, đi xuống dưới lầu mới hỏi.

"Nghe nói An An tỉnh lại rồi?" Cố Hi ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn phòng của An An trên lầu.

Nhắc tới An An, trên mặt Bình Bình lập tức hiện lên nụ cười sáng lạn. Nàng gật đầu thật mạnh, vui vẻ nói: "Đúng vậy, sáng sớm hôm nay đã tỉnh lại! Nhưng mà hiện tại muội ấy lại ngủ rồi, không thể đánh thức muội ấy."

Cố Hi gật gật đầu, không còn hỏi lại nữa.

Hắn rũ mắt xuống, nhìn về phía cánh tay phải của Bình Bình, hỏi: "Còn đau không?"

Bình Bình cắn môi, mới nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Thuốc của Lưu tiên sinh dùng rất tốt, đã không còn đau như trước nữa."

"Vậy là tốt rồi..."

Cố Hi trầm mặc trong chốc lát, mới tiếp tục nói: "Không được cậy mạnh, ngàn vạn lần không được dùng tay phải nâng đồ vật. Buổi tối lúc đi ngủ cũng phải cẩn thận, đừng đè nặng cánh tay. Đừng ra cửa, ngàn vạn đừng đi những nơi nhiều người để tránh bị đè ép, va chạm. Lúc lên xuống cầu thang cũng phải chú ý. Những lúc trời mưa, phải mặc nhiều y phục một chút, ngàn vạn không được để mình bị cảm lạnh hay bị dính nước mưa. Nếu cảm thấy đau, dùng lò sưởi ấm có thể giảm bớt đau đớn, những loại dược giảm đau đó vẫn nên uống ít một chút, đối với thân thể không tốt."

Bình Bình vốn đang rũ mặt an tĩnh nghe hắn nói, thời điểm nghe đến đó, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Cố Hi, hỏi: "Cố Hi, ngươi muốn... Đi nơi khác sao?"

Hô hấp Cố Hi ngưng lại trong chớp mắt, mới nói: "Ngày mai sẽ vào đại quân xuất chinh."

Bình Bình ngạc nhiên nhìn hắn, sững sờ trong chốc lát, mới hỏi: "Khi nào trở về?"

"Khi quân Liêu đại thắng."

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Bình Bình lặng lẽ nắm chặt, nàng nỗ lực duy trì nụ cười trên mặt, dặn dò: "Phải tự chăm sóc chính mình thật tốt, bình an trở về..."

"Ta sẽ." Cố Hi gật đầu, hắn nhìn Bình Bình thật sâu, mới xoay người rời đi.

Bình Bình nhìn bóng lưng đang dần đi xa của Cố Hi, nàng bước về phía trước một bước, nhưng lại không bước thêm bước thứ hai, chỉ lẳng lặng nhìn thân ảnh hắn đang càng đi càng xa, ở trong lòng yên lặng chúc phúc cho hắn.

Nếu tính thế trong triều hiện giờ không có gì thay đổi, sau này Lục Vô Nghiên sẽ đăng lâm đế vị. Chờ cho đến lúc đó, Bình Bình chính là muội muội của Hoàng Hậu. Nàng lại là nữ nhi Phương gia, mang theo của hồi môn của riêng nàng.

Mà hắn không cha không mẹ, thân là một tiểu tốt ở Xuất Lâu.

Cố Hi nắm chặt bội kiếm trong tay. Hắn có một câu muốn nói với Bình Bình, những lời này hắn niệm rất nhiều lần. Nhưng khi hắn nhìn thấy nàng lại không nói nên lời.

Thôi vậy, hôm nay nói không nên lời, ngày nào đó dùng hành động tới chứng minh.

—— đợi đến ngày nào đó chiến công chồng chất, áo gấm về làng, thập lí hồng trang, bên cạnh nàng hết quãng đời còn lại.

Khoảng thời gian này, vì hài tử trong bụng nên Phương Cẩn Chi vẫn luôn bức bách mình phải ăn. Hôm nay An An tỉnh lại khiến tâm tình nàng rất tốt, giống như đã bị bỏ đói mấy tháng, đột nhiên ăn uống cũng nhiều hơn.

Buổi tối lúc Lục Vô Nghiên trở về nhìn khuôn mặt vui vẻ của nàng, phồng mồm trợn má ăn uống, kinh ngạc nhướng mày, hỏi: "An An tỉnh lại rồi?"

Phương Cẩn Chi vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, kinh ngạc hỏi: "Tại sao chàng biết?"

"Viết hết ở trên mặt nàng đấy." Lục Vô Nghiên cười nói.

Lục Vô Nghiên lại hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Hắn không quá để ý đến an nguy của hai tỷ muội Bình Bình và An An, nhưng hắn lại để ý hỉ nộ ái ố của Phương Cẩn Chi. Trong khoảng thời gian này, Phương Cẩn Chi lo lắng, khiến hắn cũng vô cùng đau lòng.

Lục Vô Nghiên cởϊ áσ choàng trên người ra, tùy tay treo ở trên giá áo gỗ lê vàng, sau đó ngồi vào ghế mây, rút một cuốn sách bên cạnh đến đọc.

Phương Cẩn Chi nhìn hắn trong chốc lát, phát hiện cuốn sách trong tay hắn đã rất lâu chưa lật sang trang khác.

Điều này không giống với tác phong đọc sách nhanh như gió của Lục Vô Nghiên từ trước đến nay.

Phương Cẩn Chi buông đôi đũa trong tay, đi đến bên cạnh Lục Vô Nghiên. Nàng lấy quyển sách trong tay Lục Vô Nghiên để sang một bên, kéo tay hắn, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì phiền toái sao? Quân tình? Lục gia? Hay là chuyện của mẫu thân?"

Lục Vô Nghiên ôm lấy eo Phương Cẩn Chi, đặt nàng ngồi trên đùi, nói: "Có hai việc."

Phương Cẩn Chi sửng sốt một lúc, mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lục Vô Nghiên. Nàng nghi hoặc hỏi: "Vì, vì sao lại vậy? Tước vị không phải đều truyền cho đích trưởng tử sao?"

"Lão gia tử dùng lý do là đại nhi tử của lão ấy chết sớm, đều do con thứ hai quản lý toàn bộ phủ Ôn Quốc Công. Còn nói đích trưởng tôn của lão hàng năm chinh chiến bên ngoài, đã chồng chất chiến công, không cần tước vị nữa." Lục Vô Nghiên cười nhạo một tiếng, "Đều lấy cớ, lão gia tử kia nhất định thấy ta chướng mắt."

Lục Vô Nghiên đen mặt.

Hắn không để ý một cái tước vị chút nào, nhưng bị người khác ghét bỏ một cách trắng trợn như vậy, vẫn rất sốt ruột.

"Vậy... Tằng tổ phụ hỏi qua phụ thân chưa? Còn có... Mẫu thân cho phép không?" Phương Cẩn Chi vội vàng hỏi.

"Tằng tổ phụ cũng viết một phong thư dò hỏi ý tứ phụ thân, nhưng lá thư kia được gửi cùng lúc với biểu thư. Đến nỗi mẫu thân ở bên kia, sau khi bà ấy nhìn thấy biểu thư liền trực tiếp nói cho ta biết, mẫu thân để ta tự phê chuẩn." Lục Vô Nghiên dừng một lúc, "Tuy nhiên đó chỉ là một cái tước vị, ta không thèm."

Phương Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt Lục Vô Nghiên, gật đầu thật mạnh, sau đó nói có hơi chút khoa trương: "Đúng vậy! Còn không phải chỉ là một tước vị rách nát, cùng lắm thì chúng ta dọn ra khỏi phủ Ôn Quốc Công!"

Nàng lại vỗ vỗ bộ ngực của mình, "Đừng sợ, phu nhân của chàng có rất nhiều tiền, tương lai ta sẽ xây cho chàng một phủ đệ thật lớn, hơn nữa còn phải lớn hơn phủ Ôn Quốc Công! Sau này chàng chỉ cần đi theo phu nhân ăn sung mặc sướиɠ!"

Lục Vô Nghiên trực tiếp bị bộ dáng khoa trương của Phương Cẩn Chi chọc cười thành tiếng.

Hắn ho nhẹ một tiếng, thu lại nụ cười, rất nghiêm túc chắp tay lại, nói: "Vậy sau này ta nên dựa vào sự quan tâm của phu nhân rồi!"

"Đương nhiên! Đương nhiên!" Phương Cẩn Chi nghiêm trang nói.

Hai người nhìn nhau, đều bật cười thành tiếng.

Chờ đến khi hai người cười đủ rồi, Phương Cẩn Chi nằm ở trong lòng ngực Lục Vô Nghiên, hỏi: "Vậy còn chuyện kia thì sao?"

Lục Vô Nghiên cũng thu lại nụ cười, trầm ngâm một lát, mới nói: "Một tháng gần đây trong triều mỗi ngày đều thỉnh lập Thái Tử."

Phương Cẩn Chi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, mới hỏi: "Những thần tử đó có ý muốn thỉnh lập chàng thành Thái Tử, hay là muốn mẫu thân chọn một trong số những chi tử của các thân vương đảm đương vị trí Thái Tử?"

"Đều có," Lục Vô Nghiên cau mày, "Tuy nhiên những thần tử đó có ý tứ, nếu lập ta thành Thái Tử, nhất định phải sửa thành họ Sở."