Chương 184: Kết thúc (4)

Phương Cẩn Chi nghiêm túc suy nghĩ đến tính khả thi của chuyện để Lục Vô Nghiên sửa họ của mình thành họ Sở. Không biết tại sao, trong đầu Phương Cẩn Chi không khỏi hiện lên bộ dạng Lục Thân Cơ phẫn nộ rút đao.

Chuyện biểu thư của Ôn Quốc Công đã đủ không cho ông thể diện, hiện tại triều thần lại buộc con của ông sửa họ. Chuyện này... Lục Thân Cơ phỏng chừng sẽ nổi điên...

"Vô Nghiên, vậy chàng tính thế nào?" Phương Cẩn Chi hỏi.

Lục Vô Nghiên nhíu mày, nhất thời không nói gì.

Ở kiếp trước, hắn đăng cơ hoàng đế khi Đại Liêu đang phong vũ rung chuyển, chuyện này thật sự khiến mấy thần tử lo lắng hơn so với hắn sửa họ Sở. Mà hiện giờ ngồi trên ngôi vị hoàng đế chính là mẫu thân hắn, trước mắt muốn lập Thái Tử, tình huống tự nhiên bất đồng với kiếp trước.

Hắn vốn dĩ không phải người theo khuôn phép cũ, coi lễ pháp lớn hơn thiên, cũng không cảm thấy đáng ngại khi lấy một họ khác. Nhưng tình cảnh lần này giống như bị người khác bức bách sửa họ. Hắn cực kỳ chán ghét cảm giác bị ai đó bắt buộc, bất đắc dĩ phải lựa chọn. Huống chi, hắn không thể không suy xét suy nghĩ của phụ thân hắn.

Thấy Lục Vô Nghiên không lên tiếng, Phương Cẩn Chi liền hiểu được chỉ sợ hắn vẫn chưa quyết định được. Nàng cũng không truy vấn nữa, mỉm cười nói chuyện khác với hắn.

Sáng sớm hôm sau, Lục Vô Nghiên lệnh thuộc hạ thỉnh mười hai bà vυ" đã chuẩn bị trước đó kêu vào đây. Những bà vυ" này đều do Nhập Trà tỉ mỉ chọn lựa, tuy nhiên rõ ràng không thể dùng hết mười hai người, hôm nay còn phải để Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi tự mình sàng lọc.

Nhập Trà dẫn mười hai bà vυ" tới chính sảnh, ánh mắt Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng đảo qua, hung hăng quan sát từ đầu đến cuối, mặt ủ mày ê đuổi một vài người xuống.

Như vậy, còn dư lại sáu người.

"Cẩn Chi, những người còn dư lại nàng chọn đi." Lục Vô Nghiên nhìn về phía Phương Cẩn Chi ngồi bên cạnh.

Nghe Lục Vô Nghiên nói xong, sáu bà vυ" còn dư lại đều thẳng eo, tùy ý để Phương Cẩn Chi đánh giá. Vài người trong số sáu bà vυ" này đều biết Lục Vô Nghiên là người vô cùng khó tính, mà Phương Cẩn Chi lại không bắt bẻ như vậy.

Quả nhiên không lâu sau, bọn họ liền nghe thấy một thanh âm ngọt ngào mềm mại vang lên: "Ta thấy đều khá tốt."

"Vậy đều lưu lại!" Lục Vô Nghiên lên tiếng.

Sáu bà vυ" thở phào nhẹ nhõm, trước khi đi lại nhịn không được trộm đánh giá Phương Cẩn Chi.

Vào thời điểm vừa nhìn thấy không quan trọng, sáu bà vυ" hiển nhiên đều ngây ngẩn cả người. Đây... Lúc nữ nhân mang thai đại đa số thân thể sẽ mập mạp, thân hình thay đổi. Nhưng Phương Cẩn Chi nhìn từ trên xuống dưới, ngoại trừ cái bụng lớn, vóc người vẫn rất yểu điệu! Từ trong tay áo nàng dò ra một cổ tay nhỏ trắng nõn tinh tế như thiếu nữ, chiếc vòng tay màu đỏ tươi càng khiến cổ tay nàng nổi bật trên làn da trắng. Ngón tay nàng nâng chung trà nhỏ dài trắng nõn như ngọc, nhưng nhìn như vậy, cũng cảm thấy có thể nặn ra nước.

Chưa kể rằng, tuy nàng không bôi phấn trang, nhưng hai má kiều nộn vô cùng mịn màng, ngũ quan tinh xảo vừa nhìn đã thấy kinh diễm, khiến người ta kinh ngạc cảm thán. Nàng lẳng lặng ngồi đó giống như một bức tranh do đại sư vẽ thành.

Một trận gió thổi vào từ cánh cửa sổ nhỏ đang mở hé một nửa, khiến lọn tóc đen bên cạnh thái dương của Phương Cẩn Chi nhẹ nhàng gợi lên, phất ở trên má nàng. Nàng buông chung trà trong tay, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc trên thái dương cài lại sau tai. Có thêm một tầng ôn nhu trong vẻ đẹp mỹ lệ của nàng.

Tựa như mỹ nhân trong bức hoạ đang sống dậy.

Nhập Trà ho nhẹ một tiếng, sáu bà vυ" vội vàng thu hồi tầm mắt, đi theo Nhập Trà rời đi. Trong lòng vẫn tấm tắc không thôi. Bọn họ đã sớm nghe nói Lục Vô Nghiên rất yêu thương Phương Cẩn Chi, liền đoán được vị phu nhân này nhất định là một mỹ nhân, nhưng chờ đến khi bọn họ thấy một cách chân nhân, vẫn bị kinh diễm một phen.

Đầu ngón tay Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng gõ lên bàn, nói: "Buổi chiều ta muốn vào cung một chuyến, trong cung có một số việc cần xử lý. Chuyến đi lần này khả năng phải hơn sáu bảy ngày mới trở về."

"Vậy rốt cuộc là sáu ngày hay bảy ngày?" Phương Cẩn Chi không thuận theo, không buông tha mà truy vấn.

Lục Vô Nghiên cười cười, nói: "Trong bảy ngày nhất định sẽ trở về."

Phương Cẩn Chi cũng cười rộ lên, "Ta biết hiện tại chiến sự nổi lên bốn phía, chàng tất nhiên rất bận, không cần lo lắng cho ta đâu. Những lúc bình thường ta có thể tiến cung cùng chàng, nhưng hiện giờ không thể đi lại nhiều..."

Nàng càu nhàu, cúi đầu xem xét bụng mình.

Lục Vô Nghiên nhích người lại gần, đem tay đáp ở trên bụng Phương Cẩn Chi, nghiêm trang nói với tiểu gia hỏa trong bụng nàng: "Những lúc ta không ở nhà, cần phải nghe lời, chăm sóc cho mẫu thân ngươi thật tốt."

"Lại nói bậy! Thằng bé vẫn chưa sinh ra đâu!" Phương Cẩn Chi cười đẩy hắn ra.

Lục Vô Nghiên dùng cơm trưa cùng Phương Cẩn Chi sau đó mới rời khỏi Nhập Lâu đi đến hoàng cung. Chờ đến khi hắn tới trong cung thì đã chạng vạng, Sở Ánh Tư đang dùng bữa tối.

Lục Vô Nghiên nhìn thức ăn mà bà đang ăn, nói một câu "Quá đơn giản", sau đó phân phó cung nữ đến Ngự Thiện Phòng làm lại một lần nữa.

"Nếu biết con đến đây, sẽ không như thế này." Sở Ánh Tư không quan tâm, tiếp tục ăn cơm trong chén.

Lục Vô Nghiên biết mẫu thân hắn ăn rất nhanh, liền nói: "Chờ một lát lại ăn, ở lại ăn cùng nhi tử."

Dụng ý của hắn, làm sao Sở Ánh Tư không nhìn ra?

Sở Ánh Tư cười nói: "Hiện giờ còn ai dám đối xử tệ với trẫm? Thật sự ăn chay quen rồi, vừa đơn giản vừa nhanh và tiện."

Tuy nhiên bà vẫn buông đũa xuống, chờ Ngự Thiện Phòng thượng thiện một lần nữa.

"Phụ thân bên đó có gửi thư đến không?" Lục Vô Nghiên hỏi.

Sở Ánh Tư chỉ chỉ trường án phía sau, mặt trên có một bức thư đã được mở. Lục Vô Nghiên liền đi qua cầm thư lên xem. Hắn nhìn thoáng qua, liền cười.

Một trương giấy lớn như vậy, mặt trên chỉ viết qua loa hai chữ —— phân gia!

Hạ bút rất mạnh, nét mực vựng vàng.

Nhìn hai chữ thô to, Lục Vô Nghiên gần như có thể cảm giác được phẫn nộ của Lục Thân Cơ.

"Xem ra phụ thân thật sự tức giận, lại muốn phân gia." Lục Vô Nghiên nói xong, lật tờ giấy viết thư khác, hắn "hử" một tiếng, hỏi Sở Ánh Tư: "Cái này, không khác gì?"

"Ừ." Sở Ánh Tư gật đầu.

Đối với yêu cầu Lục Vô Nghiên sửa họ lập Thái Tử, Lục Thân Cơ lại không đề cập đến.

Lục Vô Nghiên thả bức thư trong tay xuống, hắn đi trở về chỗ ngồi, rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: "Mẫu thân, nếu con nói con không muốn làm Thái Tử, người sẽ như thế nào?"

Sở Ánh Tư ngước mắt nhìn Lục Vô Nghiên, chờ hắn nói tiếp.

Lục Vô Nghiên lại gõ bàn, nói: "Thực chất mẫu thân đã sớm nhìn thấu nhi tử, cho nên mới từng nói Hoài Xuyên thích hợp với đế vị hơn con. Nếu quốc chi yêu cầu, nhi tử nguyện ý lấy tánh mạng của con ra để thề sẽ bảo vệ từng tấc đất của quốc gia này. Nhưng mà..."

Lục Vô Nghiên dừng một lúc, "Nhưng mà cũng không phải vì quốc gia đại nghĩa gì, chỉ vì mẫu thân của con một lòng thủ vệ quốc gia này, phụ thân con thủ vững ở biên cảnh, không cho bất kỳ ai ý định chiếm đoạt. Thủ vệ quốc gia này là chí hướng của hai người, nhi tử đương nhiên sẽ không cố đuổi theo bước chân của hai người."

"Nhưng ở trong mắt nhi tử, giang sơn của quốc gia này không hề ý nghĩa. Cái gì là thiện? Cái gì là ác? Chính nghĩa hay đại nghĩa, mấy thứ này đều có thể bị đạp dưới chân dễ dàng ."

Sở Ánh Tư thở dài, bất đắc dĩ nói: "Con toàn thích nói những lời mà mẫu thân không muốn nghe vậy sao?"

"Tuy nhiên, nếu mẫu thân hy vọng nhi tử làm Thái Tử, nhi tử sẽ vâng lời!" Lục Vô Nghiên cong khóe miệng, nhưng lại buồn bã nói: "Tuy nhiên không phải ai cũng có thể làm hoàng đế? Tên họ của đế vương là để bá tánh tôn thờ thì sao? Trăm năm sau cũng nằm dưới đất thôi, anh danh hay ác danh cũng không đủ để cho hậu nhân uống rượu bàn chuyện trong tương lai."

Sở Ánh Tư trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Con dứt khoát thừa nhận con muốn mỹ nhân không cần giang sơn đi!"

Lục Vô Nghiên đứng dậy, đứng ở sau lưng Sở Ánh Tư, cười ôm vai Sở Ánh Tư, nói: "Đúng vậy, trong lòng nhi tử có một đại mỹ nhân đứng đầu thiên hạ."

"Xuỳ, con định đặt Cẩn Chi ở đâu hả?" Sở Ánh Tư ghét bỏ đẩy Lục Vô Nghiên ra.

Lục Vô Nghiên lại nghiêm túc nói: "Hai người đều là nhất, cùng đứng hàng đệ nhất!"

Sở Ánh Tư dùng mũi nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, "Chờ con có nữ nhi, có phải lại ba nữ nhân song song thiên hạ đệ nhất mỹ nhân hay không?"

Lục Vô Nghiên nhíu mày, hắn vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này.

Sở Ánh Tư chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt, hơi mệt mỏi nói: "Vô Nghiên, con nói xem, Hoài Xuyên đã nguôi giận chưa?"

Lục Vô Nghiên lại trở lại chỗ ngồi, hắn trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Mẫu thân cho rằng hắn tức giận?"

"Hắn đương nhiên tức giận," Sở Ánh Tư xoa xoa thái dương, "Đứa nhỏ này náo loạn đến mức long trời lở đất còn không phải là muốn để ta biết hắn có bao nhiêu tức giận, cố tình để ta không tìm được hắn!"

Bà lại cười khổ lắc lắc đầu, "Đứa nhỏ này tính tình thật sự quá lớn..."

"Nhi tử lại cảm thấy hắn không phải tức giận với mẫu thân. Hắn cũng giống mẫu thân, là người đa nghi mẫn cảm, đại khái từ sau khi hắn biết mẫu thân âm thầm làm những chuyện đó, hắn liền có ý định rời đi. Hắn bỏ ngôi vị hoàng đế xuống, chỉ vì muốn cắt đứt toàn bộ những xung đột phát sinh trước đó. Ngôi vị hoàng đế, là toàn bộ những gì hắn có."

Sở Ánh Tư ngơ ngẩn nhìn Lục Vô Nghiên, tinh tế tiêu hóa lời hắn nói.

Lục Vô Nghiên lại nói: "Đương nhiên, Hoài Xuyên nhất định cũng tức giận, cho nên mới không nói lời nào, trực tiếp ném ngôi vị hoàng đế cho người."

"Đúng vậy, trực tiếp ném ngôi vị hoàng đế vào mặt ta, thật là... một cái tát vang dội." Sở Ánh Tư tâm tư phức tạp.

"Mẫu thân, hắn muốn chứng minh cho người thấy phòng bị của người có bao nhiêu dư thừa, hắn còn muốn để người phải luôn nhớ thương hắn."

Cung nữ bưng bữa tối vào, Lục Vô Nghiên và Sở Ánh Tư cũng ngừng nói chuyện, bắt đầu ăn cơm. Chờ hai người dùng xong bữa tối, lại cùng nhau nghiên cứu bản đồ quân sự, tham thảo mãi đến gần sáng.

Buổi đêm Lục Vô Nghiên ở lại trong cung, ngày hôm sau khi hắn tỉnh dậy, đã đến giờ hạ lâm triều. Hắn vừa đi ra cung, đã bị vài vị quan viên ngăn cản.

Lục Vô Nghiên nhíu mày nhìn vài vị quan viên trước mặt, đều là những quan viên thay thế những người bất mãn với ngôi vị Sở Ánh Tư trong triều trước kia.

Đến đây nịnh bợ Lục Vô Nghiên?

Sau khi nghe xong những lời nịnh hót, Lục Vô Nghiên không kiên nhẫn nói: "Các vị đại nhân nếu không có việc gì làm thì về trước đi."

Mấy vị quan viên liếc nhau, ở giữa đi ra một vị quan viên, cong eo ở trước mặt Lục Vô Nghiên nói: "Thần nghe nói phu nhân có thai, ngài lại không có thϊếp thất. Cho nên thần..."

Lục Vô Nghiên lạnh lùng liếc ông ta một cái, sắc mặt trong nháy mắt lạnh băng, nhấc chân rời đi.

Vị quan viên kia bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Vô Nghiên đảo qua, mồ hôi lạnh nháy mắt liền rơi xuống. Một vị quan viên đứng bên cạnh ông ta vội kéo tay áo ông ta, nhỏ giọng nói: "Ngươi không muốn sống nữa sao, lại dám đánh chủ ý này! Vị này muốn dạng nữ nhân nào mà không chiếm được? Đó là vì hắn căn bản không muốn thu! Ngươi lại còn dám đưa nữ nhân cho hắn!"

"Ta không phải thấy phu nhân hắn có thai, ngay cả khi tình cảm phu thê của bọn họ rất tốt, nhưng một năm không được thân mật với nhau, cho nên mới nghĩ..."

"Xuỳ, ngươi có muốn biết có một tên quan viên trước kia đưa nữ nhân cho hắn có kết cục gì không?"

"Kết, kết cục gì?"

Vị quan viên kia giơ tay, cắt qua cổ mình, cho ông ta một ánh mắt cảnh cáo.

Vị quan viên kia trước đó còn có ý định đưa thϊếp thất cho Lục Vô Nghiên quay đầu nhìn về phía bóng dáng hắn rời đi, sợ tới mức chân đều mềm nhũn...

Khoảng cách giữa phủ Ôn Quốc Công và hoàng cung cách nhau khá xa, lần này Lục Vô Nghiên tới cung muốn ở lại mấy ngày, thần tử trong triều lúc này mới nổi lên tâm tư, muốn nịnh bợ hắn.

Bên cạnh Lục Vô Nghiên cũng không thiếu người, hơn nữa tính tình lại cổ quái, hơn nữa còn có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, muốn lấy lòng hắn thật không dễ dàng.

Tuy nhiên hai ba ngày sau, những lễ vật đưa cho hắn đã chồng chất thành một ngọn núi nhỏ.

Chưa kể, Lục Vô Nghiên thật sự lấy một thứ đồ vật mà mình vừa ý trong đống quà ra. Những thần tử muốn nịnh bợ Lục Vô Nghiên đều biết hài tử của hắn sắp chào đời, cho nên bên trong đống đồ vật đưa tới có không ít đều đưa cho tiểu hài tử sắp chào đời của Lục Vô Nghiên.

Mà đồ vật Lục Vô Nghiên vừa ý chính là món quà tặng cho hài tử sắp chào đời của hắn.

Khi còn nhỏ, đại đa số các tiểu hài tử đều thích cưỡi ngựa gỗ, Lục Vô Nghiên nhìn trúng lễ vật này, trước mặt coi như là ngựa gỗ. Bởi vì nó mặc dù được làm từ gỗ, nhưng nó không giống như ngựa, mà là một con gì đó vô cùng xấu xí.

"Hắc, cái này không tồi. Lúc ta trở về nhắc nhở ta mang về." Lục Vô Nghiên bật cười, phân phó tiểu cung nữ phía sau.

Tiểu cung nữ nhìn thoáng qua thứ đồ vật xấu đến mức có thể dọa khóc tiểu hài tử, thấp giọng trả lời: "Nô tỳ tuân mệnh..."

...

Sau khi An An tỉnh lại, đại đa số thời gian đều nặng nề ngủ, mỗi ngày chỉ biết tỉnh lại hai ba lần như vậy. Phương Cẩn Chi lo lắng hỏi Nhập Y tại sao lại như thế, Nhập Y chỉ nói Lưu Minh Thứ nói đây hiện tượng bình thường.

Phương Cẩn Chi ngẫm nghĩ một lúc, vẫn đi xuống lầu, đến hậu viện tìm Lưu Minh Thứ.

Lưu Minh Thứ đang nhắm mắt, dựa ở trên ghế mây, phơi thái dương.

Lúc Phương Cẩn Chi chưa đến gần, Lưu Minh Thứ đã mở mắt.

"Ngại quá, là ta đánh thức ngươi." Phương Cẩn Chi dừng bước, không tiến lên trước.

"Không sao, ta vốn dĩ chưa ngủ." Lưu Minh Thứ thoáng ngồi thẳng người dậy, "Ngươi muốn hỏi chuyện gì à?"

Phương Cẩn Chi gật đầu, chợt nhớ tới Lưu Minh Thứ không nhìn thấy, mới "Ừ" một tiếng, nói: "An An luôn ngủ như vậy, ta hơi lo lắng cho muội ấy. Ta nghe Nhập Y nói đây là hiện tượng bình thường, cho nên muốn tới hỏi một câu, muội ấy khi nào mới có thể hoàn toàn tỉnh lại, không cần phải ngủ lâu như vậy nữa?"

"Ta bỏ thêm dược trợ miên cho nàng ấy, nên mới như thế."

Lưu Minh Thứ nói câu này xong, vốn dĩ không có ý định giải thích thêm, nhưng lại nghĩ tới lời chất vấn lần trước của Phương Cẩn Chi, mới tiếp tục giải thích: "Lúc nàng ấy ngủ sẽ không cảm thấy đau bằng lúc tỉnh táo."

Phương Cẩn Chi suy nghĩ một lúc liền hiểu ý tứ của Lưu Minh Thứ, nàng thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói: "Đa tạ Lưu tiên sinh."

"Ta chỉ nể mặt ca ca của các ngươi thôi, không cần nói cảm ơn." Lưu Minh Thứ miệng lưỡi trước sau như một, bình đạm không gợn sóng.

Phương Cẩn Chi lại kiên trì nói: "Ca ca là ca ca, ta là ta, cho dù ngươi nể mặt ca ca mới ra tay tương trợ, ta vẫn muốn trịnh trọng cảm ơn ngươi."

Lưu Minh Thứ vốn dĩ không biết ăn nói, cũng không nói thêm nữa.

"Còn có chính là..." Trên mặt Phương Cẩn Chi treo một tầng hối lỗi, "Lần trước ta quá sốt ruột, mới nói như vậy, Lưu tiên sinh đừng trách cứ."

"Ngươi đã nói quá khiêm nhượng." Lưu Minh Thứ đã đứng lên.

Hắn vốn dĩ không biết ăn nói, hiển nhiên không muốn nói thêm nữa, chỉ nhàn nhạt nói: "Ca ca ngươi thiếu ta mười vạn lượng vàng, hơn nữa trị liệu cho muội muội ngươi mười vạn lượng vàng, đưa cho ta là được."

Nói xong, trực tiếp xoay người đi đến tiểu gác mái.

Phương Cẩn Chi ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn, nghĩ thầm người này tính tình đích xác cổ quái. Tuy nhiên nếu hắn đã mở miệng muốn hai mươi vạn lượng vàng, Phương Cẩn Chi tự nhiên vui vẻ đáp ứng, vội xoay người đi phân phó Mễ Bảo Nhi để Ngô mụ mụ đến thôn trang trước.

Hai mươi vạn lượng vàng...

Ồ, không thể nói là chút lòng thành, đối với Phương Cẩn Chi mà nói, cũng chỉ bình thường thôi!

Lúc Lưu Minh Thứ trở lại gác mái, An An vừa mới tỉnh lại, Nhập Y đang đút nàng uống nước.

"Lưu tiên sinh, người tới rồi." Nhập Y vội vàng tránh sang chỗ khác, hiện giờ nàng đối với y thuật của Lưu Minh Thứ có thể nói là bội phục sát đất.

"Hôm nay thân bên trái có cảm giác không?" Lưu Minh Thứ vừa hỏi, vừa bắt mạch cho An An.

"Không có..." An An nhỏ giọng nói.

Lưu Minh Thứ cũng không bất ngờ, hắn buông tay An An ra, xoay người đi đến chiếc bàn dài bên cạnh, tiếp tục chuẩn bị dược. Hắn thường xuyên ngồi ở bàn dài làm việc cả buổi chiều.

"Còn muốn uống thêm không?" Nhập Y cong lưng, hỏi bên tai An An.

An An mỉm cười lắc lắc đầu.

Nhập Y liền cười, đặt chén nước sang một bên, đứng ở bên cạnh Lưu Minh Thứ nhìn hắn phối dược. Lúc đầu, Nhập Y còn lo lắng Lưu Minh Thứ không thích người khác "Thâu sư*", thật cẩn thận hỏi có thể hỗ trợ hay không, Lưu Minh Thứ trực tiếp vạch trần tâm tư nhỏ của nàng —— "Không cần hỗ trợ, có thể ở lại."

[*] Thâu sư có nghĩa là rình lúc người ta không phòng mà học lỏm bí kíp.

Nhập Y vô cùng vui mừng, từ đó về sau, phàm là những lúc Lưu Minh Thứ phối dược, nàng sẽ đứng một bên lẳng lặng nhìn. Ngẫu nhiên cũng giúp hắn lấy một số thứ.

An An nằm ở trên giường, nghiêng đầu, trộm nhìn Lưu Minh Thứ. Nàng không dám để người khác phát hiện, mỗi lần Nhập Y quay đầu tới, nàng đều lập tức nhắm mắt lại.

"Lưu tiên sinh, ở đây có một bức thư gửi cho người." Một tiểu thị nữ ở Nhập Lâu vội vã chạy lên lầu, đem một phong thơ giao cho Lưu Minh Thứ.

"Thư của ta?" Lưu Minh Thứ nhíu mày.

"Đúng vậy, thư này gửi cho người, bên ngoài có viết! À, đúng rồi, bức thư này được gửi từ Túc Quốc!" Tiểu thị nữ nói.

Lưu Minh Thứ sờ sờ phong thư, đôi mày đang nhăn nhó thoáng chốc giãn ra.

Lúc Nhập Y đang định dò hỏi Lưu Minh Thứ có cần nàng đọc thư thay hắn hay không, Lưu Minh Thứ đã vội vàng mở thư ra.

Bên trong phong thư không phải trang giấy, mà là từng mảnh gỗ mỏng có hình dạng cổ quái.

Những tấm hỗ mỏng lớn nhỏ kích cỡ và hình dạng không đồng nhất, có phượng hoàng, xe ngựa và một số hình dạng linh tinh vụn vặt khác.

Lưu Minh Thứ cẩn thận sờ từng chút một, chờ đến khi hắn buông tấm gỗ mỏng cuối cùng xuống, khóe miệng hắn chậm rãi nâng lên, toát ra nụ cười ôn nhu.

An An ngơ ngác nhìn hắn, còn tưởng rằng nàng đang nhìn lầm.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lưu Minh Thứ cười. Hoá ra, người này còn có thể cười!

An An mở to hai mắt, muốn thấy rõ những tấm gỗ mỏng đó là thứ gì, lại có thế khiến Lưu Minh Thứ cười tươi như vậy. Nhưng khoảng cách khá xa, nàng không thấy rõ thứ gì cả.

Trong lòng nàng vừa vui sướиɠ vừa buồn bã lại vừa nôn nóng.

Lưu Minh Thứ đã chạy tới mép giường, "An An, ta không thể dùng phương pháp trị thương thong thả như trước kia cho ngươi nữa. Ta phải nhanh chóng rời khỏi Liêu Quốc, cho nên phải gia tăng trị liệu, khả năng ngươi sẽ đau hơn trước, hơn nữa còn khó chịu hơn."

An An không nghe thấy hắn nói cái gì mà đau hơn khó chịu hơn, nàng chỉ nghe thấy hắn nói phải rời khỏi.

"Khi, khi nào trở về?" Nàng cẩn thận hỏi.

"Có lẽ sẽ không quay lại Liêu Quốc nữa." Lưu Minh Thứ nói vô cùng tùy hứng. Hắn nói xong liền xoay người đi đến bàn dài, bắt đầu nghiên cứu chế tạo tân dược.

An An gắt gao mím môi, nhìn Lưu Minh Thứ đang bận rộn.

Đúng vậy, Liêu Quốc không phải nhà hắn, làm sao có thể nói "Trở về" được chứ?

Hắn bận rộn như vậy, đúng là bởi vì sốt ruột rời đi sao?

An An thật sự muốn khóc.

Lưu Minh Thứ thay đổi phương thuốc cho An An, An An không còn ngủ say cả ngày như trước kia nữa, đau đớn đến mức tê tâm liệt phế.

Một nửa thân mình đau đớn, một nửa thân mình không hề hay biết.

Nàng đau đến mức mồ hôi lạnh rơi xuống như mưa, cuộn tròn ôm chặt mình cũng không thể.

"Đừng, đừng cho tỷ tỷ thấy..." Nàng cắn môi chịu đựng đau đớn kịch liệt, môi dưới của nàng đã sớm bị nàng cắn rách.

"Thôi," Lưu Minh Thứ thở dài, "Nếu ngươi nhịn không nổi thì nói cho ta, đổi lại phương thuốc trước kia."

Mồ hôi lạnh chảy vào trong ánh mắt An An, nàng cố sức mở mắt ra, nhìn Lưu Minh Thứ đứng ở mép giường, nỗ lực nói: "Không đau, một chút cũng không đau!"

Nàng biết hắn sốt ruột muốn rời đi, nàng không muốn vướng chân hắn, chậm trễ chuyện của hắn.

Lưu Minh Thứ trầm mặc, xoay người trở lại bàn dài, hắn mở hộp thuốc ra, lấy một thứ gì đó, trở lại mép giường đút vào trong miệng An An.

An An cho rằng lại là dược.

Nhưng vị ngọt nhè nhẹ lan tràn từng đợt trong miệng nàng, nàng chép chép miệng, nhỏ giọng nỉ non: "Viên thuốc này thật ngọt..."

"Đó là đường."

An An mở to hai mắt, có chút kinh ngạc nhìn Lưu Minh Thứ.

Hắn... Hắn đút nàng ăn một viên đường?

Mặt An An dần dần đỏ lên.

Lưu Minh Thứ trở lại bàn dài, vuốt hộp đựng đường. Đường bên trong chỉ còn lại một nửa.

Đã từng có một tiểu cô nương chỉ cần uống thuốc là sẽ khóc, rồi lại có thể bị một viên đường dỗ đến mức vui vui vẻ vẻ. Từ đó về sau, trong hòm thuốc của hắn vĩnh viễn có một hộp đường.

"Minh Thứ ca ca, sau này muội sinh bệnh, huynh nhất định phải chữa cho muội!" Nàng làm mặt quỷ, "Phụ hoàng muội cũng không tin nổi!"

Từ đó về sau, hắn đi theo phụ hoàng của nàng càng nỗ lực học y. Từ nhỏ, thân thể của nàng đã yếu ớt, hắn muốn điều trị cho thân thể của nàng thật tốt, để nàng có thể leo cây, xuống nước, cưỡi ngựa theo ý muốn của nàng...

Do sinh non, từ khi chào đời Lưu Minh Thứ đã không thể nhìn thấy, lên năm tuổi còn không biết nói. Mãi cho đến một ngày, một tiểu cô nương vừa đi vừa gọi "Minh Thứ ca ca", kéo hắn chui vào vườn hoa, từng chữ từng chữ dạy hắn nói chuyện. Cho dù chính nàng còn không thể nói được hết chữ.

Nàng không chỉ dạy hắn nói chuyện, còn nắm tay hắn, từng nét bút dạy hắn viết chữ.

Lá thư đúng là nàng gửi tới, cũng chỉ có nàng mới gửi thư cho hắn, nàng sẽ đem những lời muốn nói khắc vào tấm ván gỗ nhỏ. Chỉ cần mấy tấm ván gỗ nhỏ thôi, hắn cũng đủ để biết nàng muốn nói gì với hắn.

—— Minh Thứ ca ca, muội lại bị bệnh. Muội có thai, nhưng những thái y ở Túc Quốc đều nói thai nhi bất ổn, bọn họ đều là lang băm! Muội không cần bọn họ chẩn trị cho muội, huynh mau tới cứu muội!

Cho dù nàng đã gả cho người khác, chỉ cần nàng yêu cầu, hắn đương nhiên sẽ xa xôi vạn dặm lập tức đi tìm nàng.

Lưu Minh Thứ cụp mắt, hắn vẫn luôn biết, nàng chỉ xem hắn là ca ca.

Hắn đậy nặp hộp đường lại, đặt ở bên gối An An, "Nếu vẫn đau, có thể ăn thêm một viên."

"Vâng..."

Chờ sau khi Lưu Minh Thứ đi ra ngoài, An An dùng toàn bộ sức lực cầm hộp đường kia, cẩn thận dịch xuống phía dưới gối đầu, gối nó.

...

Lúc Lục Vô Nghiên từ trong cung gấp gáp trở về, quả nhiên cũng đem theo cái thứ đồ xấu xí kia trở về. Phương Cẩn Chi ngơ ngác nhìn đồ vật kia, quay đầu đi hỏi Lục Vô Nghiên: "Chàng cảm thấy hài tử chúng ta sẽ thích cái này sao?"

"Thích, nhất định sẽ thích." Lục Vô Nghiên nói vô cùng nghiêm túc.

Phương Cẩn Chi nhìn hắn, đỡ tay Mễ Bảo Nhi, trực tiếp xoay người vào phòng. Hoàn toàn không muốn liếc nhìn thứ đồ xấu hoắc đó một lần nào nữa.

Vào ngày mười của tháng thứ chín, Phương Cẩn Chi đang ngồi ở hậu viện, vừa uống trà do Nhập Trà pha, vừa nhìn những bông hoa vừa nở rộ trong vườn hoa.

Nàng đột nhiên cảm giác được một trận đau bụng.

Cơn đâu đó tới rất nhanh, hình như ở giữa chân, có một cổ nhiệt lưu xông đến khiến cho váy nàng ướt sũng. Sau khi nàng ngẩn ngơ một lát, quay đầu nhìn Lục Vô Nghiên đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, nói: "Vô Nghiên, hình như ta sắp sinh."

Lục Vô Nghiên đang nhắm mắt, nghe thấy vậy, lập tức mở to mắt, hỏi: "Nàng nói gì?"

Phương Cẩn Chi không lặp lại lần nữa, mà lẳng lặng nhìn hắn.

Lục Vô Nghiên lập tức phản ứng lại, hắn trực tiếp từ ghế mây bắn tới, ôm Phương Cẩn Chi chạy vào phòng.

Từ lúc Phương Cẩn Chi vì chuyện hai muội muội tách ra nên chuyển đến Nhập Lâu, nàng và Lục Vô Nghiên ở lại Nhập Lâu vẫn chưa rời đi. Sau này Ôn Quốc Công lại có tiết mục náo loạn tước vị truyền cho con thứ hai. Lục Vô Nghiên càng không muốn mang Phương Cẩn Chi trở lại phủ Ôn Quốc Công. Đến nỗi những chuyện như phân gia, đều bị hắn đẩy sang một bên, chỉ chờ Phương Cẩn Chi bình an sinh ra sau đó mới nói tiếp.

Bà mụ cũng thỉnh đến từ sớm.

Lục Vô Nghiên vừa ôm Phương Cẩn Chi trở lại phòng, vừa phân phó hai tiểu nha hoàn đi theo nhanh chóng thỉnh bà mụ.

Phương Cẩn Chi vẫn rất bình tĩnh, lúc bị Lục Vô Nghiên ôm, nàng còn duỗi tay sờ sờ bụng mình. Nhưng chờ đến khi Lục Vô Nghiên đặt nàng lên giường, nàng mới cảm thấy luống cuống, vội vàng bắt lấy tay Lục Vô Nghiên.

"Đừng sợ, có ta ở đây. Ta sẽ ở lại đây với nàng." Lục Vô Nghiên trở tay, nắm chặt tay Phương Cẩn Chi.

Hai bà mụ được thỉnh từ sớm lập tức chạy vào, còn có sáu bà vυ" được chọn lựa trước đó cũng chạy tới hỗ trợ.

"Không..." Phương Cẩn Chi lắc đầu, muốn đẩy Lục Vô Nghiên ra.

"Chàng vẫn nên đi ra ngoài đi, đi ra ngoài đi!" Phương Cẩn Chi liên tục lắc đầu.

Cảnh tượng như vậy nói không chừng sẽ khiến Lục Vô Nghiên khó chịu, khiến hắn nhớ tới những chuyện trước kia. Tưởng tượng đến đây, Phương Cẩn Chi lúc đầu còn hoảng loạn sợ hãi bỗng nhiên có dũng khí, không cho Lục Vô Nghiên lưu lại phòng với nàng.

Bà mụ và vυ" nuôi cũng khuyên Lục Vô Nghiên rời đi.

Lục Vô Nghiên vẫn kiên trì như trước, hắn ngồi ở vị trí đầu giường, cầm tay Phương Cẩn Chi, nói: "Đừng nghĩ nhiều chuyện khác, tta ở lại đây với nàng."

Ngữ khí của hắn vô cùng kiên quyết.

Phương Cẩn Chi đương nhiên biết Lục Vô Nghiên rất bướng bỉnh cố chấp, nếu như hắn đã nói như vậy, chỉ sợ muốn khuyên hắn đi ra ngoài sẽ phải phí rất nhiều miệng lưỡi. Phương Cẩn Chi không kịp khuyên giải hắn lần nữa, bỗng nhiên một trận đau nhức đánh úp tới, nhấn chìm toàn bộ lý trí của nàng.

Nàng lại không kịp khuyên Lục Vô Nghiên rời đi, chỉ còn biết gắt gao bắt lấy tay hắn, đòi lấy sức lực.

"Nước ối đã vỡ rồi, phu nhân dùng sức một chút, sẽ xong nhanh thôi!" Bà mụ lặp đi lặp lại một câu nói như vậy.

Nhưng câu này truyền đến lỗ tai Phương Cẩn Chi, nàng lại không thể nghe thấy. Phương Cẩn Chi chịu đựng cơn đau đớn giống như dời non lấp biển, nỗ lực dùng sức phối hợp với bà mụ.

Thời điểm nàng đau đến mức không thể chịu đựng được, nàng liền bắt lấy tay Lục Vô Nghiên, khóc lóc nói: "Ta không muốn sinh nữa, ta không bao giờ muốn sinh nữa!"

"Được, không bao giờ sinh nữa, không bao giờ sinh nữa..."

Ngày thường Lục Vô Nghiên đã không bao giờ muốn thấy Phương Cẩn Chi gặp một chút ủy khuất nào, chỉ cần nàng hơi nhíu mày, hắn đều lo lắng. Giờ này khắc này tận mắt nhìn thấy nàng chịu đựng thống khổ như vậy, mà hắn lại hoàn toàn không giúp được gì, Lục Vô Nghiên gần như cảm thấy mình cũng trải qua một cơn đau đớn tê tâm liệt phế.

"Đều tại vật nhỏ kia chọc họa, chờ nó ra ngoài, ta nhất định sẽ hung hăng đánh nó một trận!" Lục Vô Nghiên tức giận nói.

Phương Cẩn Chi vừa đấu tranh với cơn đau đớn, vừa khóc lóc lắc đầu: "Không được... Không được đánh nó... Ta, ta sinh một hài tử cũng không dễ dàng gì, không thể tùy tiện đánh..."

"Được, không đánh, không đánh!"

Mấy bà mụ và vυ" nuôi nghe cuộc đối thoại của Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên, trong bầu không khí hết sức khẩn trương, trong lòng lại thầm cảm thấy buồn cười.

Lúc nữ tử sinh sản vốn dĩ phải tránh đi, cho dù tình cảm hoà thuận đến mấy cũng không vào, nhưng lúc nữ tử khó sinh, người trượng phu vẫn có khả năng tiến vào ở bên cạnh. Đâu giống Lục Vô Nghiên, ngay từ đầu đã ở trong phòng cùng nữ tử như vậy?

Huống chi, Lục Vô Nghiên không phải được xưng có bệnh sạch sẽ sao?

Đây... Cũng không giống lắm!

Phương Cẩn Chi vốn dĩ hơi sợ sinh, nàng chuẩn bị ba ngày ba đêm, nhưng khiến nàng không nghĩ tới chính là, chỉ mới nửa canh giờ, bụng nàng đã trống không.

Thời điểm tiếng khóc thanh thuý của tiểu hài tử vang lên, nàng vẫn chưa phản ứng kịp.

Đừng nói là nàng không phản ứng kịp, ngay cả Lục Vô Nghiên bên cạnh cũng không phản ứng kịp. Hắn cau mày nhìn nhóc con trong lòng ngực bà mụ, có điểm không thể tiếp thu đó là hài tử của hắn.

"Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng phu nhân, là vị tiểu thiếu gia! Hoàn toàn khác với vẻ nhăm nhúm khi sinh ra của những đứa trẻ khác, tiểu thiếu gia của chúng ta thật sự rất đẹp!" Bà mụ liên tục chúc mừng. Bà thấy Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi chưa phản ứng gì, lại lặp lại hai lần.

Qua một hồi lâu, Lục Vô Nghiên mới nhàn nhạt nói: "Ồ, biết rồi."

Hắn lại cúi đầu, dùng khăn lau mồ hôi trên trán Phương Cẩn Chi, đau lòng nói: "Vật nhỏ kia cuối cùng cũng ra rồi, lát nữa nàng muốn ăn gì? Ta nói Nhập Huân đi chuẩn bị."

Phương Cẩn Chi mờ mịt nhìn Lục Vô Nghiên, tuỳ tiện báo danh vài món.

Lục Vô Nghiên để hạ nhân ghi nhớ, rồi nói Nhập Huân lập tức nấu nướng.

Lúc này Lục Vô Nghiên mới nhìn về phía Lục Chung Cẩn đang được bà mụ ôm, hắn nhíu mày, ánh mắt trách cứ quét về phía vẻ mặt vui vẻ của sáu bà vυ" trong phòng, chất vấn: "Các ngươi tại sao vẫn chưa ôm nó đi?"

Sau bà vυ" đều ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được chuyện hài tử vừa sinh ra mà cha mẹ đều không nhìn một cái, trực tiếp lệnh bà vυ" ôm hài tử đi!

Lúc ban đầu bọn họ còn ngẩn ngơ, sau đó lập tức phản ứng, vội vàng đồng ý, đứa trẻ vừa được rửa qua nước ấm, bà vυ" liền quấn Lục Chung Cẩn trong một chiếc tã lót sạch, đi ra ngoài.

Lúc bà vυ" ôm Lục Chung Cẩn đi tới cửa, Phương Cẩn Chi từ trong đau đớn, lập tức phản ứng.

"Hài tử! Hài tử của ta! Ôm tới đây! Ôm tới đây cho ta!" Nàng giãy giụa muốn ngồi dậy.

"Đừng, đừng ngồi dậy, để bọn họ ôm lại đây là được, nàng đừng nhúc nhích!" Lục Vô Nghiên lập tức ấn hai bả vai Phương Cẩn Chi xuống.

"Vâng!" Bà vυ" lên tiếng, trong lòng nghĩ vẫn còn nương nương nhớ thương hài tử, vội ôm Lục Chung Cẩn tới mép giường.

Bà cẩn thận đặt Lục Chung Cẩn bên cạnh Phương Cẩn Chi, mặt đầy vui mừng nói: "Là một vị tiểu thiếu gia cực xinh đẹp!"

Một khắc kia khi Phương Cẩn Chi thấy Lục Chung Cẩn, trong lòng giống như bị thứ gì đó va đập, sau đó cảm giác mềm mại che trời lấp đất tưới xuống, khiến cả trái tim nàng đều mềm nhũn.

Khuôn mặt của tiểu hài tử trắng nõn mềm mại, mềm đến mức khiến Phương Cẩn Chi không dám đυ.ng vào. Đầu ngón tay nàng còn chưa đυ.ng tới gương mặt Lục Chung Cẩn, lại sợ hãi rụt về.

Nhưng lại muốn tới gần nó, muốn ôm nó.

Phương Cẩn Chi lại một lần, cẩn thận sờ lên gương mặt Lục Chung Cẩn.

Cuối cùng đυ.ng tới khuôn mặt trắng nõn mềm mại của tiểu hài tử, nước mắt Phương Cẩn Chi bỗng nhiên rơi xuống.

Lục Chung Cẩn nâng tay lên, tiểu nắm tay hua hua trước mặt. Phương Cẩn Chi cẩn thận cầm tiểu nắm tay của nó, tay nàng lại hơi hơi phát run.

"Tại sao nàng lại khóc?" Lục Vô Nghiên cau mày, không vui dùng lòng bàn tay lau nước mắt trên khoé mắt Phương Cẩn Chi, lúc này mới cúi đầu nhìn về phía Lục Chung Cẩn bọc trong tã lót.

Thời điểm Lục Vô Nghiên nhìn về phía Lục Chung Cẩn, Lục Chung Cẩn bọc trong tã lót bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt như nho đen tò mò nhìn chằm chằm Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên cứng đờ người tại chỗ. Cho dù hắn là một người có tính cách lạnh lùng, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Lục Chung Cẩn, cả người giống như bị đánh trúng, thứ tình cảm xa lạ cạy mở lòng hắn, có thứ gì đó dùng tốc độ cực nhanh, nhanh chóng nảy sinh lan tràn.

"Thằng bé mở mắt!" Phương Cẩn Chi vui sướиɠ kêu lên.

Con ngươi đen bóng của Lục Chung Cẩn nhìn chằm chằm Lục Vô Nghiên hơi hơi chuyển động, nhìn về phía Phương Cẩn Chi, sau đó thằng bé đột nhiên nhếch miệng cười.

Cho dù vừa mới chào đời, mặt mày Lục Chung Cẩn vẫn chưa nẩy nở, nhưng lúc thằng bé vừa mở mắt ra, đã có bảy tám phần tương tự với dung mạo Lục Vô Nghiên.

"Tiểu Vô Nghiên, thật sự là tiểu Vô Nghiên!" Phương Cẩn Chi kích động rơi lệ, nàng nhích người lại gần, hôn lên cái trán của Lục Chung Cẩn.

Lúc này Lục Vô Nghiên mới tỉnh lại, hắn nhìn Phương Cẩn Chi hôn trán Lục Chung Cẩn, cơ thể hai người bọn họ dán vào nhau, khiến khóe miệng hắn chậm rãi xuất hiện nụ cười ôn nhu.

Hắn hơi cúi xuống, nhẹ nhàng ôm Phương Cẩn Chi và Lục Chung Cẩn vào trong ngực. Bàn tay đầy mồ hôi của Phương Cẩn Chi nắm bàn tay nho nhỏ của Lục Chung Cẩn. Bàn tay to rộng của Lục Vô Nghiên lại nắm bàn tay Phương Cẩn Chi, cùng nắm bàn tay mẫu tử bọn họ ở trong lòng bàn tay, chậm rãi buộc chặt.

Hai bà mụ và mấy vυ" nuôi ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều bật cười.

Đúng vậy! Đây mới chính xác là phản ứng của người mới làm cha, mới làm mẹ nha!