Chương 18

"Chị, đến nơi rồi."

Chiếc xế hộp đắt tiền màu đen bóng đỗ ở một vị trí khuất tầm nhìn ở phía đối diện cổng trường quốc tế S lớn của tiểu bang California. Bước xuống là hình ảnh một nữ nhân giản dị bình thường, mái tóc đen láy ngắn ngang vai cùng đôi mắt màu nâu đen vô cảm. Mavis thực ra là đã biết rằng nhiệm vụ của cô sớm sẽ rơi vào ngôi trường thuộc kiểu sang chảnh bậc nhất này, nên cô đã sớm tìm một thân phận phù hợp để tiện làm việc ở trong đó sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũ kia.

Đóng cửa xe lại, đôi mắt màu tím cùng dung nhan đẹp đẽ của cô giờ đây đã được thay thế bằng màu nâu đen không mấy đặc biệt, cùng theo đó là cô luôn đeo khẩu trang suốt hai mươi tư giờ đồng hồ. Trên người cô khoác một chiếc áo phông trắng đơn giản trơn màu kết hợp với quần jean xanh thẫm dài đến cổ chân. Theo đó là đôi giày thể thao đã cũ và đã phai màu. Tuy nhìn có vẻ thực sự không mấy nổi bật như vậy, nhưng Mavis trời sinh đã có một thân hình hoàn hảo, một bộ quần áo đơn giản cũng có thể tôn lên đường cong trên cơ thể của cô.

Roy đánh mắt nhìn về phía người chị của mình, ánh mắt của cậu lại liếc sang cổng trường nơi chị mình sẽ phải làm nhiệm vụ bên trong, cậu không ngừng nổi lên vô vàn cuồng bão trong lòng. Cái gì mà trường học, cái gì mà sang chảnh, cái gì mà nổi tiếng chứ, phàm là những thứ đã từng khiến cho chị Mavis nhà cậu bị thương tổn, cậu đều sẽ ghi hận. Roy thu lại tầm mắt, nhưng cậu tôn trọng quyết định của chị, cậu không muốn làm cho chị của cậu lại lần nữa phải buồn phiền vì những thứ không xứng đáng. Nghĩ đến đây, Roy lấy lại vẻ vui vẻ hoạt bát thường ngày. Cậu quay đầu sang mở cửa kính gần chỗ của Mavis, có chút lớn giọng nói.

"Chị, em mới phát hiện gần đây có quán donut cực kỳ ngon, sau khi tan làm, em đến đón chị nhé."

Mavis không nói gì, cô chỉ nhìn về hướng Roy một hồi lâu sau đó liền tiến bước đi thẳng vào bên trong trường, chỉ thấy rằng Roy sau khi nhìn thấy bóng dáng của Mavis đã đi khuất, cậu mới ra lệnh tài xế lái xe đi khỏi vị trí khuất dạng kia.

Ở thời điểm Mavis bước vào bên trong khuôn viên trường, cô sải bước tiến về phía tòa lầu nhỏ đằng sau các tòa nhà lớp học của trường. Đây là công việc mà cô đã chuẩn bị để che giấu thân phận của mình, ở đây, cô chỉ là một người làm thuê để chăm sóc cây và thỏ nơi các học sinh của trường được nghỉ ngơi thư giãn. Mavis trầm ngâm nhìn đôi găng tay bảo hộ to hơn cả bàn tay mảnh mai của mình, vẻ mặt của cô không cảm xúc sau đó cô vươn tay lấy chúng rồi đeo vào tay. Một thân phận vừa đơn giản vừa không dễ gây chú ý, còn có thể xoay ca linh hoạt với thực hiện nhiệm vụ đi lại cũng dễ dàng hơn.

Mavis trong lòng lại tràn ngập suy nghĩ, đây là khởi nguồn của mọi thứ. Cô nhất định phải gặp được, nhất định phải cứu được người đó. Ánh mắt Mavis lộ rõ tia quả quyết bên trong, sau đó cô thu hồi lại tâm tư, liền bước ra khỏi phòng chuẩn bị của người làm.

Mavis bắt đầu tiến hành công việc của ngày hôm nay để lựa thời cơ đi làm nhiệm vụ. Nhưng mọi thứ có vẻ chỉ là lý thuyết nếu như cô không gặp phải cản trở, ví như bây giờ.

"Này, Addy." Khi cô chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài thì chợt có giọng nói của một người đàn ông khàn khàn thô lỗ gọi cô lại.

Mavis không hề để tâm tới kẻ thô lỗ đang gọi cô kia, bởi vì lúc cô vừa với vào đây làm, cô đã bị kẻ kia hai ba lần trêu chọc cùng có tâm ý gì đó với cô, nhưng cô đều đã ngó lơ hắn, khiến cho hắn nghĩ rằng cô đang dở trò để câu dẫn hắn.

Người đàn ông không thấy phản ứng của nữ nhân trước mặt, hắn liền tiến lại gần cô. Ánh mắt hắn nhìn vẻ ngổ ngáo, ngạo mạn và dâʍ ɖu͙© hướng về phía Mavis.

Tên đàn ông này là một nhân viên ở một công ty cổ đông đang đóng góp cổ phần cho ngôi trường này. Hắn có tính tình kiêu ngạo, hay dùng lời ngon tiếng ngọt với cấp trên và đã dụ dỗ không biết bao nhiêu nữ giáo viên của trường trèo lên giường với hắn. Điều này đã khiến cho một kẻ như hắn tự coi bản thân mình là trung tâm của vũ trụ và không coi ai ra gì cả. Đặc biệt là những người chỉ cần một chút xinh đẹp hay những người nhà không mấy khá giả, ít tiền hơn hắn thì đối với hắn đều là rẻ rúng và dễ dàng có được hết.

Trở về hiện tại, Mavis đang ở trong thân phận Addy giản dị bình thường không hề để ý tới hắn, bởi vì cô trước giờ đều chẳng muốn phí tâm tư với kẻ không xứng đáng. Bóng dáng của người đàn ông nhanh chóng đã đứng đằng sau của cô, bộ dạng vai rộng cao lớn với khuôn mặt kiêu ngạo dung tục đang nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn nà phía sau của cô. Hắn nuốt nước bọt một cái, sau đó cười bỉ ổi đưa tay lên có ý định muốn chạm vào cô.