Chương 19

Ở khoảnh khắc ngón tay của hắn chỉ còn cách chiếc cổ trắng nõn nà của Mavis một khoảng rất nhỏ nữa thôi là chạm đến, hắn ngưỡng tưởng trong trí não nhỏ bé của hắn rằng đứa con gái này sẽ chẳng dám phản kháng lại hắn đâu. Một nữ nhân chân yếu tay mềm thì làm được cái thá gì chứ? Thà rằng nằm dưới thân hắn rêи ɾỉ có phải mới đúng là xứng đáng làm bổn phận của cô ta chứ. Nghĩ đến đây, nụ cười bỉ ổi trên mặt của gã càng ngày càng lộ rõ hơn, đến đây nào, nữ nhân.

Thời điểm khi hắn còn đang vừa chìm trong mộng tưởng hão huyền của bản thân mình vừa có hành động ngu xuẩn với cô thì Mavis đứng xoay lưng lại với người đàn ông kia cũng không hề quay đầu lại, chỉ thấy rằng ánh mắt Mavis nhìn vào khoảng không vô định, đôi con ngươi màu nâu đen tầm thường kia chợt lóe lên tia sáng màu tím, cô đang có ý định sử dụng siêu năng lực của mình để một cước đem ngón tay của kẻ kia bẻ gãy thì bất ngờ.

Rắc..

"A.."

Tiếng xương bị gãy vang lên cùng tiếng thét kinh hoàng đau đớn của người đàn ông dội khắp căn phòng. Mavis vẻ mặt thờ ơ vô cảm liếc sang bên cạnh, một bóng dáng cao to với gương mặt hoàn mỹ làm điên đảo phái nữ trong trường ở mấy ngày vừa qua đang nhìn chằm chằm vào gã đằng sau, một tay của anh ta vừa đúng lúc nắm lấy ngón tay của tên kia mà vặn vẹo thành hình dạng khác khiến cho nó biến dạng.

Reid với gương mặt thân thiện vô hại giờ đây đang nhíu mày, chiếc kính cận trên đôi mắt của anh ta hơi lung lay theo biểu cảm gương mặt, miếng băng gạc cá nhân trong suốt được dán ở bên khóe mắt trái và vẻ đẹp không góc chết đang tức giận. Mavis biểu cảm không hề thay đổi, cô chỉ liếc sang bên chỗ của Reid một cái, sau đó lại nghe thấy tiếng la hét đau đớn của gã đàn ông phía đằng sau, cô im lặng thu hồi tầm mắt, đây là ai? Người mới tới làm à?

"Anh định làm gì cô ấy?" Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Reid vang lên, ban nãy vì nhìn thấy bóng dáng của cô có vẻ quen mắt, anh liền đi theo để muốn bắt chuyện một chút, nào nghĩ rằng cô gái này lại gặp phải loại tình huống như vậy.

"Thằng khốn, mày biết tao là ai không? Sao mày dám bẻ gãy ngón tay của tao? Mày có biết tao là cổ đông lớn nhất của cái trường này không hả? Khốn khϊếp.. tay tao.." Gã đàn ông ánh mắt thù địch hướng về phía Reid la hét chửi bới, một tên nghèo nàn mà cũng muốn cản trở chuyện tốt của ông đây, thật khốn khϊếp mà.

"Cô không sao chứ?" Reid không hề bận tâm tới lời quát tháo chửi bới của gã đàn ông trước mặt, anh muốn quay qua hỏi han người con gái kia liệu có phải cô đã bị dọa cho hoảng sợ rồi hay không?

Ơ? Người đâu? Khoảnh khắc Reid có ý muốn xem xem tâm tư của người con gái kia thì bóng dáng Mavis đã không còn ở trong đó nữa, cô đã đi ra ngoài từ bao giờ để lại hai người đàn ông với nhau trong căn phòng. Reid đảo mắt xung quanh tìm kiếm, cô ấy đã đi từ lúc nào vậy?

Gã đàn ông trong nháy mắt không thấy Reid phản ứng lại lời nói của mình, hắn ta liền thẹn quá hóa giận. Một tên thường dân mà dám không trả lời lại hắn? Một tên tầm thường mà dám can thiệp vào thú vui của hắn? Bây giờ lại coi hắn như thằng vô hình ư? Thật to gan, tên này phải bị dạy dỗ, hắn nhất định phải cho tên này sống không bằng chết.

"Này.. mày.. mày đang bơ tao đấy à? Mày dám bơ tao? Con mẹ nó.. mày dám.."

Gã đàn ông vừa nói vừa như kẻ điên ngu ngốc lao về phía của Reid, hắn thực sự muốn đập chết thằng khốn này.

Bộp..

Khoảnh khắc biết được Mavis không còn tồn tại bên trong căn phòng nữa, ánh mắt Reid đột ngột xuất hiện lên tia máu, anh ta không nói gì mà im lặng quay sang hướng của gã đàn ông kia, chỉ nghe thấy rằng trong căn phòng đột nhiên vang lên âm thanh ghê rợn, sau đó không còn xuất hiện thêm bất cứ âm thanh nào khác nữa, tiếng của người đàn ông kia cũng không còn, trả lại khoảng không yên lặng vô tình ở căn phòng và bên cạnh là tiếng ồn ào náo nhiệt của học sinh của trường cùng tiếng giảng bài của giáo viên.

* * *

"Thật chẳng xinh đẹp chút nào."

Giọng nói trầm thấp ồm ồm hút hồn phái nữ vang lên, ánh mắt của hắn lạnh lẽo nhìn về phía cái xác có một ngón tay bị biến dạng đang nằm trong thùng rác kia. Hắn lấy trong túi ra một chiếc khăn mùi xoa được xếp gọn gàng lịch sự mà sang trọng để lau vết máu còn đỏ tươi ở trên tay. Sau đó hắn nở nụ cười dài đến ngang tai với đôi mắt hằn lên tia máu ghê rợn, một hồi sau chỉ thấy rằng bóng dáng của người đàn ông kia liếc lên cửa sổ văn phòng của vị tôn quý nhất trường, rồi hắn lại nhìn xuống thùng rác đang bốc đẫm mùi máu rồi lẩm nhẩm lại bài hát quen thuộc bằng gương mặt quyến rũ đến chết người.

"My little butterfly.. my little butterfly.. I found it.. I found it.."

Sau đó người đàn ông biến mất chậm rãi trong chỗ khuất đó không tiếng động và không dấu vết.

(My little butterfly.. I found it: Con bướm nhỏ của tôi.. đã tìm thấy em rồi)