Chương 1: Bọn họ chuẩn bị kết hôn

Gương mặt Mộng Như Nguyệt đầy hâm mộ nhìn chị gái trong bộ váy trắng, xinh đẹp động lòng người như vậy, giờ phút này cô ấy trông rất giống tiên nữ hạ phàm, bất cứ chỗ nào cô ấy đi qua cũng để lại tiên khí.

Chị gái sẽ hạnh phúc, cô nghĩ như vậy.

Giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cô lại đột nhiên cứng đờ, không thể tiếp tục cười xinh đẹp nữa.

Cô tự nhủ mình phải quên đi thứ tình cảm không nên có ở trong lòng, bởi vì cô vẫn luôn thích bạn trai Nghiêm Tử Hạo của chị gái, từ lần đầu gặp nhau đã nhất kiến chung tình với đối phương, vẫn luôn thích đối phương, hiện giờ chị gái và anh đã quen nhau ba năm, chuẩn bị bước lên lễ đường rồi, cô thật sự phải bỏ cuộc rồi, tình yêu này thật sự không thể tiếp tục được nữa.

Cô cũng biết đây một tình yêu thầm không thể có kết quả, nhưng cô lại không quên được anh, không quên được ánh mắt dịu dàng đó của anh, không quên được bất cứ biểu cảm hay hàng động nào của anh, toàn bộ nhất cử nhất động của anh cô cũng không quên được, thường xuyên hỏi nếu trên thế giới này thật sự có thuốc vong thì thì tốt biết bao, có phải uống vào sẽ quên sạch hết mọi chuyện liên quan tới người đàn ông đó không.

Cô không nên yêu anh…

“Như Nguyệt.” Âm thanh của chị gái cắt ngang suy nghĩ của cô, kéo cô từ trong suy nghĩ về hiện thực, Mộng Như Tâm mở to mắt nhìn về phía cô, đôi mắt ngập nước giống như những vì sao, lấp lánh lấp lánh, xinh đẹp động lòng người, hai chị em các cô đều có đôi mắt to tròn xinh đẹp.

“Chị gả đi rồi trong nhà chỉ còn một mình em, em phải ngoan ngoãn hiếu thuận với ba mẹ.” Chị gái Mộng Như Tâm nói với cô.

Hai chị em chỉ kém nhau một tuổi, tình cảm rất tốt, thân thiết với nhau từ nhỏ tới lớn, hai người rất ít khi cãi nhau.

“Em biết rồi.” Cô trả lời, suýt chút nữa thì nghẹn ngào, trong lòng có một cảm giác vô cùng đau lòng ập tới, sự đau lòng này cũng bao gồm cả chị gái và nỗi nhớ người đàn ông đó.

Chung quy người đàn ông đó cũng không phải của cô, vĩnh viễn đều không phải của cô, cô biết sự thật này, nhưng trái tim cô lại giống như cái bình từng giờ từng phút đặt ở trong lòng anh, cuối cùng lại vô tình lấp đầy anh.

Sự vô tình, vô tình yêu sai người, cô nên làm thế nào với đoạn tình cảm không nên có này đây?

Sáng sớm, nghi thức đính hôn kết thúc, cô dâu đã mặc váy cưới màu trắng để chuẩn bị thực hiện nghi thức tiếp theo, bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi, chỉ trong hai tiếng đồng hồ, cô dâu thay một bộ váy cưới màu trắng xinh đẹp và trang điểm lại lần nữa, vẫn còn dư một chút thời gian, hơn nữa cô dâu còn có thể tranh thủ ăn chút đồ ăn, để tránh khi lễ cưới bắt đầu lại không có thời gian ăn.

Đương nhiên em gái Mộng Như Nguyệt chính là phù dâu, trên người cũng mặc một bộ váy màu trắng, chỉ là không trang trọng như cô dâu, hai chị em vốn có tình cảm tốt, khi còn nhỏ đã từng nhận lời sẽ làm phù dâu trong lễ cưới của nhau.

“Chị có chút hối hận vì đã kết hôn sớm như vậy.” Chị gái ngồi ở trước bàn trang điểm đột nhiên nói một câu như vậy, Mộng Như Nguyệt sửng sốt một chút.

Trong lòng cô không nhịn được dần dần có chút đố kỵ, có thể gả cho người đàn ông là phúc phận tu luyện mấy đời, rất vất vả mới có thể gả cho anh, sao chị gái có thể nói như thế?