Chương 2: Cô dâu mất tích rồi

“Chị, chị có chứng sợ kết hôn sao?” Mộng Như Nguyệt hỏi.

Chị gái cười cười, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, ánh mặt trời rực rỡ, loại thời tiết này rất thích hợp ra ngoài dạo chơi, cũng là ngày lành rất hợp cho việc cưới gả, lúc trước khi quyết định muốn kết hôn, ngày tổ chức cũng được lựa chọn kỹ càng.

Chỉ là trong mắt ngập nước của chị gái dao động, người khác không thể hiểu, cô ấy có chút áy náy nhìn về phía em gái mình, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Chị rất xin lỗi mọi người…”

“Cái gì?” Mộng Như Nguyệt nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu.

Chị gái nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không định nói tiếp: “Chắc đã đến giờ rồi đúng không? Bọn họ tới chưa?” Nói xong, cô ấy muốn đứng lên, nhưng bộ váy cưới khổng lồ dày nặng lại khiến cô ấy không tự giác mà ngồi lại xuống.

Mộng Như Nguyệt xem tin nhắn, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng pháo ở bên ngoài vang lên, cô hơi mỉm cười với chị gái: “Anh rể tới rồi.”

Người đàn ông đó tới đón cô dâu, mà người được đón chính là chị gái của cô, là tình yêu của đời anh.

Cũng không phải cô.

“Ừm.” Chị gái đáp một tiếng.

Thân là phù dâu Mộng Như Nguyệt đứng ở giữa phòng chờ đợi, cô chuẩn bị một số trò chơi qua cửa nho nhỏ, khi thấy người đàn ông là chú rể kia khí phách ở cửa phòng, trái tim cô thắt lại một chút.

Rõ ràng là trái tim đã chết, vì sao lại có cảm giác lo lắng?

Mộng Như Nguyệt lắc đầu, nhanh chóng loại bỏ loại suy nghĩ không nên có này, cô nhìn vào mắt người đàn ông đó, đôi mắt người đàn ông sâu thẳm như vực sâu, như thế anh có thể nhìn thấu hết mọi thứ, anh cao cao tại thượng như bậc đế vương, ở trước mặt anh bất luận thứ gì cũng đều lập tức bị thu nhỏ lại trở nên hèn mọn, cái mũi cao và đôi môi mỏng, tóc đã được thợ tạo kiểu cố tình vuốt cao, để lộ ra cái trán đầy đặn cao rộng, người đàn ông này rất đẹp trai có khí chất, mỗi lần Mộng Như Nguyệt nhìn thấy anh đều sẽ bị vẻ bề ngoài của anh làm cho kinh ngạc đến ngây người.

“Muốn đón được cô dâu xinh đẹp, không dễ dàng như vậy, bên này em đã chuẩn bị mấy cửa ải rồi.” Mộng Như Nguyệt nói, rõ ràng là cô mới là cửa ải chính, nhưng khi đứng ở trước mặt anh cô giống như con chim sẻ, không tự giác mà cảm thấy hèn mọn, không tự giác mà muốn rời khỏi nơi này.

“Biết rồi.” Âm thanh của anh đầy từ tính và dịu đang, nếu âm thanh này đến tham gia một cộc thi ca hát nhất định sẽ giành được giải nhất.

Mộng Như Nguyệt cưỡng ép mình mỉm cười, nói ra từng thử thách cửa ải, mà người đàn ông này thuận lợi phá giải được hết, cuối cùng thuận lợi đi vào phòng dắt chị gái ra.

Khi người đàn ông quỳ gối trước mặt chị gái nói lời thề, Mộng Như Nguyệt cảm động tới mức gần như sắp rơi lệ, cô biết những lời này không phải nói với mình, nhưng cô vẫn vọng tưởng, vọng tưởng những lời thề ngọt ngào dịu dàng này là đang nói với mình.

Hai người hôn môi nhau một chút, ánh đèn flash xung quanh bắt đầu loé lên, sau đó trùm khăn lụa màu trắng lên, chị gái được người đàn ông đó dắt ra khỏi phòng.

Xe hoa đã ở bên ngoài chờ khởi động, cô dâu chú rể và mọi người đi đến nhà trai, sao đó lại vào phòng tân hôn, sau khi làm xong tất cả các nghi thức, chỉ còn việc tới khách sạn ăn cơm tiếp khách.

Còn hơn một tiếng nữa mới tới khách sạn, buổi sáng trời còn chưa sáng bọn họ đã thức dậy, đến bây giờ thể lực đã hao hết một nửa, hai mắt gần như sắp dính lại với nhau.

“Như Nguyệt, uống chút nước đi, hôm nay em đi theo bên cạnh chị vẫn chưa được uống nước đúng không?” Chị gái cầm một ly nước đưa cho cô, Mộng Như Nguyệt không chút nghĩ ngợi lập tức uống cạn sạch.

“Một lúc lâu nữa mới tới giờ đón khách, nếu muốn ngủ cũng có thể lén ngủ một chút.”

“Được…” Bỗng nhiên cô cảm thấy mí mắt nặng trĩu, nhưng cô không nghĩ quá nhiều, thật sự nghĩ là vì mệt mỏi, không bao lâu sau cô đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà, đến khi cô mở mắt ra, lại không thấy chị gái nữa!