Chương 27: Thiệp mời đến Hoắc gia

Cả đại sảnh không một tiếng động, ai cũng cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại để tránh dính hoạ.

Bỗng có một giọng nói vang lên hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Họ không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một thiếu niên thật xinh đẹp đang tiến về phía Hoắc gia cùng Cố gia.

"Ba ba" Vu Ngạn từ xa đi vào liền thấy bà ba và Cố Thần đứng cùng một chỗ cậu liền lên tiếng gọi.

Hoắc phụ vừa thấy con trai liền biểu tình thấy đổi 360°, ông quay lại tươi cười nhìn Vu Ngạn.

"Con trai bảo bối của ba, con đến rồi à"

Những người xung quanh mém thì trợn rớt mắt ra vì ngữ điệu của Hoắc gia chủ, họ hoài nghi mình gặp ảo giác hoặc là tai có vấn đề gì đi, nếu không tại sao lại nghe thấy Hoắc gia chủ vừa rồi trong giọng lại ôn nhu vậy.

Đây liệu có còn là vị Hoắc gia chủ uy áp kinh người, sát khí khủng bố vừa rồi không. Vì sao họ lại thấy vị diêm vương này trên đầu như nở một bông hoa, nét mặt vui tươi ấm áp vậy.

Vu Ngạn nhanh chóng đi đến chỗ Hoắc phụ, cậu kéo kéo góc áo ông nhỏ giọng gọi.

"Ba ba"

Hoắc phụ ôn nhu nhìn con trai bảo bối của mình.

"Ba ba không làm gì hắn hết, còn yên tâm"

Vu Ngạn nghe thấy vậy cười cười.

"Đại ca, nhị ca vất vả cho mọi người a" Lúc này Vu Ngành nhìn hai ca ca cười nói. Aiz, vì tổ chức sinh nhật cho cậu mà cả ca và ba ba phải từ nước Y về đây chuẩn bị, hẳn là rất mệt.

Hoắc Trì nguyên bản gương mặt lạnh đầy sát khí vừa thấy em trai liền như gió xuân. Tuy vẫn là mặt than nhưng nhìn qua hoà hoãn hơn vừa rồi nhiều.

Vu Ngạn lúc này mới nhàn nhạt liếc nhìn Cố Thần và Lạc An rồi cùng ba ba và hai ca ca đi sáng hướng khác.

Cố Thần vừa hoàn hồn khi thấy Vu Ngạn xuất hiện liền bị cái liếc nhìn của cậu làm cho khó chịu.

Vu Ngạn chỉ liếc nhìn hắn một cái, trong mắt cậu không có cảm xúc như nhìn người xa lạ, thậm chí còn có...chán ghét.

Cố Thần tim co thắt một cái, hắn cảm thấy nhói cực kỳ khi Vu Ngạn nhìn hắn như vậy.

Đã từng, Vu Ngạn trước đây nhìn hắn luôn là ánh mắt đầy yêu thương và vui vẻ, chẳng sợ hắn lạnh nhạt thế nào cậu cũng đều theo ý hắn. Nhưng giờ trong đôi mắt ấy không còn một chút sự yêu thương và vui vẻ nào giành cho hắn cả.

Cứ nghĩ đến việc Vu Ngạn chán ghét hắn, Cố Thần tim như bị ai bóp chặt. Đây không phải lần đầu tiên hắn cảm giác như vậy, kể từ khi Vu Ngạn rời đi hắn, mỗi lần gặp lại hắn đôi khi có những cảm xúc kỳ lạ này.

Cố Thần đứng một chỗ đưa mắt nhìn bóng dáng Vu Ngạn rời đi.

Cố phụ một bên nhìn con trai, ông thở dài một cái.

"Cố Thần, đi thôi"

Xong, ông cùng Cố mẫu đi sang một hướng khác.

Lạc An lúc này chủ động ôm cánh tay Cố Thần.

"Thần ca ca, mình đi thôi" Hắn nhỏ giọng nói.

Cố Thần lúc này nhìn sang Lạc An, hắn miệng hơi hơi cười, bất quá ý cười không chạm đáy mắt.

"Em đi cùng Lạc thúc trước đi, anh có việc đi một lát"

Lạc An cắn cắn môi, ngước đôi mắt lên nhìn Cố Thần, trang một bộ có phần thất vọng.

"Vậy, vậy anh đi nhanh a, em trờ anh" Vẻ mặt dù có điểm buồn nhưng vẫn cố gượng cười chọc người yêu thương.

Nếu là bình thường Cố Thần hẳn sẽ áy náy đau lòng hắn, nhưng lúc này Cố Thần cả nội tâm rối mịt, không có tâm đặt vào chuyện khác.

Nói xong hắn liền rời đi. Cố Thần vừa đi biểu cảm trên mặt Lạc An liền thấy đổi. Mặt hắn vặn vẹo đến đáng sợ, Lạc An vừa ghen ghét vừa tức giận cùng không cam lòng.

Vì sao Vu Ngạn lại là thiếu gia của Hoắc gia, con trai mà Hoắc gia chủ yêu nhất. Đáng lẽ cậu ta chỉ là thế thân của hắn nhưng giờ đây thân phận lại cao quý đến vậy. Hắn cứ nghĩ cho dù Vu Ngạn có là con trai nuôi của Nguyễn gia nhưng cũng không bằng Cố Thần được, cậu ta chỉ là kẻ bị Cố Thần vứt bỏ. Mà hắn, hắn lại là người yêu của Cố Thần, có được vị trí mà bao người phải ghen tị. Nhưng sự thật thì với thân phận của Vu Ngạn, cậu ta có thể ngang hàng với cả Cố Thần. So với Vu Ngạn thì Lạc An chẳng là gì.

Cậu không cam lòng!

Lạc An cắn chặt răng, dù hắn có ghen ghét cùng không cảm lòng thế nào đi nữa thì thực tế hắn cũng không làm được gì, Lạc gia của hắn căn bản không đỡ nổi một ngón tay của Hoắc gia.

Lạc phụ lúc này mới giật mạnh cánh tay hắn lôi đi. Vẻ mặt ông tức giận cực kỳ, nếu không phải thời điểm không thích hợp ông đã tát thẳng vào mặt Lạc An.

"Nghịch tử! Mày vậy mà đắc tội với Hoắc gia, thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều. Lần này cả Lạc gia vì mày mà suýt chút nữa thì sụp đỗ!"

Kéo đến một góc Lạc phụ chỉ vào mặt Lạc An nghiến răng tức giận nói.

Lạc An nét mặt sợ hãi đến trắng bệch.

"Con xin lỗi, sau này con sẽ chú ý"

"Đồ phế vật, mày có biết suýt thì cả Lạc gia gặp nạn rồi không! Giờ thì hay rồi, mày dám cho người ám sát đứa con trai mà Hoắc gia chủ thương yêu nhất. Mày có phải điên rồi đúng không?" Lạc phụ không có nguôi giận, ông chỉ vào mặt Lạc An tiếp tục mắng

"Kiến Quốc, thằng bé nhất thời sai sót thôi, nó đã biết lỗi rồi mà, anh bỏ qua cho nó đi~" Lạc mẫu lúc này ôm lấy tay Lạc Kiến Quốc mềm giọng nói giúp con trai.

"Hừ! Nhất thời sai sót? Cái nhất thời sai sót của nó mém phá hủy bảo công sức của tôi đây này. Mẹ con các người đúng là phế vật mà, đã không giúp ít gì lại còn gây ra hoạ cho lão tử. Mày cầu mong sao mà Hoắc gia bỏ qua đi, nếu không tao liền đem mày đi giao cho Hoắc gia chủ nguôi giận" Nói xong ông liền rời đi nơi khác.

"Mẹ, để con đi nói giúp em, hai người không cần lo lắng. Xem vừa rồi Hoắc gia hẳn không có ý định phản kích Lạc gia" Lạc Quốc Tùng lúc này lên tiếng.

"Ừhm, con xem nói giúp cho em cho ông ấy bớt giận"

Đoạn Dao hướng còn trai lớn nói, bà ôm an ủi Lạc An.

"Ừhm" Lạc Quốc Tùng đáp lại rồi đi theo hướng phụ thân mình.

Lạc An lúc này đôi mắt đỏ ngầu ấm ức cùng tức giận khóc trong lòng Đoạn Dao.

-----------------------------------------------

Ở một góc của đại sảnh, Cố Thần cố gắng để khiến mình bình tĩnh. Hắn cực kỳ khó chịu, Cố Thần không hiểu vì sao rõ ràng hắn rất ghét Vu Ngạn nhưng vì sao khi đối phương nhìn y bằng ánh mắt chán ghét hắn lại khó chịu và đau buồn.

Không phải hắn ghét Vu Ngạn ư? Vì sao lại để ý đến điều đó, vì sao lại đau buồn?

Cố Thần càng nghĩ tâm tình càng bất ổn, ly rượu trong tay bị hắn siết chặt, rượu trong ly gợn nước nhè nhẹ.

"Này, cậu làm gì ở đây thế?"

La Thiên lúc này đi đến bên cạnh hắn tự nhiên khoác tay lên vai.

Theo sau là Lâm Túc cùng Triệu Tu.

"Không nghĩ đến tiểu mỹ nhân lại là tiểu thiếu gia của Hoắc gia a, haizz khoảng cách càng ngày càng xa" La Thiên thở dài lên tiếng.

Cố Thần liếc cậu ta một cái rồi lấy tay đang khoác trên vai mình ra. Hắn vẫn trầm mặt không nói.

"Vừa rồi xem Hoắc gia chủ rất tức giận đi, liệu Hoắc gia có ra tay không?" Triệu Tu lúc này lên tiếng.

"Hẳn là không" Cố Thần ngữ khí lơ đễnh nói.

"Nè nè rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì vậy Cố Thần" La Thiên nhìn Cố Thần tò mò hỏi. Hắn chưa từng thấy qua Cố Thần trọng trạng thái như vậy.

Cố Thần vẫn không trả lời cậu ta, hắn nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay thất thần.

"Nói đi chứ, biết đâu tôi có thể giúp cậu" La Thiên vẫn chưa từ bỏ tiếp tục hỏi.

Lúc này Cố Thần mới ngẩn đầu lên nhìn cậu ta, một lúc sau hắn chậm rãi lên tiếng tả lại các cảm xúc kỳ lạ của mình.

La Thiên, Lâm Túc cùng Triệu Tu nghe nói xong đều không hẹn mà trừng lớn mắt đầy quỷ dị nhìn Cố Thần.

Cố Thần thấy vậy mày nhíu lại.

"Các cậu đây là làm sao?"

La Thiên lúc này không tin được suy đoán của mình lắp bắp nói.

"Cố...Cố Thần, nếu mà đúng như suy đoán của tôi thì theo những gì cậu nói có lẽ cậu...t..thích Vu Ngạn đi"

Lâm Túc cùng Triệu Tu không lên tiếng, hai người cũng có suy nghĩ như vậy. Theo như Cố Thần nói thì những biểu hiện đó thật sự rất giống như Cố Thần thích Vu Ngạn.

"Không thể nào!" Cố Thần tức giận lên phản bác.

"Creack" một tiếng lý rượu trong tay bị bóp nát, chất lỏng đỏ chảy đầy tay hắn nhỏ xuống đất.

Hắn sao có thể thích Vu Ngạn được chứ!

Ba người La Thiên lúc này im lặng nhìn Cố Thần.

"Tôi không có khả năng thích Vu Ngạn" Cố Thần lạnh giọng nói. Xong, hắn rời đi.

Ba người kia quay mặt nhìn nhau.

"Nếu Cố Thần thật sự thích Vu Ngạn nhưng không nhận ra thì sau này hẳn sẽ chuốc khổ vào thân" Lâm Túc lúc này lên tiếng.

"Đó là chuyện của Cố Thần phải tự cậu ấy nhận ra, nếu thật sự là vậy thì quả thật rất khó khăn" Triệu Tu không nóng không lạnh nói.

"Nếu mà là vậy thì thật cẩu huyết a" La Thiên cảm thán nói.

Đúng là cẩu huyết thật.

Cả ba người trong đầu đều cùng một ý nghĩ.

-------------------------------------

Bên này Cố Thần vừa bình ổn lại cảm xúc đứng bên cạnh mẫu thân liền thấy Hắc Quỷ đi đến.

Chỉ thấy ông đưa cho phụ thân một tấm thiệp.

"Cố gia chủ, đây là gia chủ tiền nhiệm của Hoắc gia gửi đến cho Cố lão gia" Hắc Quỷ cung kính nói.

Cố phụ nhận lấy thiệp cười đáp lại.

"Lúc về tôi sẽ đưa cho phụ thân"

Hắc Quỷ cười một cái rồi rời đi.

==========================

Tác giả:

Ha ha ha, Lạc An mà so với Vu Ngạn thì như trên trời dưới cóng á.

Hừ, dám đυ.ng vào tiểu Ngạn à, ai cho ngươi lá gan đó hả Lạc tiện nhân?