Chương 5: Quan hệ hỗn loạn

Edit: Trần Nhi

Beta: Vũ Hân

*****

Sau khi Nguyễn Thu tỉnh dậy đầu óc vẫn có chút ngây ngốc, cả người đau như bị xe thiết giáp nghiến qua. Y cảm thấy có nguồn nhiệt ấm áp mà quen thuộc ở trong chăn đang bao trùm lấy mình cả người mình.

Rèm cửa bị ai đó kéo lại thật chặt khiến trong phòng dù là sáng sớm nhưng vẫn còn có chút tối tăm. Nguyễn Thu kinh ngạc mở mắt ra nhìn sang phía bên cạnh y. Vị trí này hiện tại đang bị Nguyễn Vân Sinh ngủ say sưa ngon lành mà chiếm lấy.

Nguyễn Thu cúi xuống nhìn cả hai đều trần như nhộng, hậu huyệt đau nhức, trên ga giường bừa bộn, tất cả đều cho y thấy những chuyện tối qua đã xảy ra.

Đại não như có một tiếng nổ lớn vang lên, Nguyễn Thu cảm thấy rằng thế giới của mình đã sụp đổ. Y từ trước tới nay luôn cẩn trọng trong cuộc sống. Sau khi vợ qua đời, Nguyễn Thu vừa làm cha vừa làm mẹ, dồn hết tâm huyết cho con, nuôi Nguyễn Vân Sinh từng ngày khôn lớn. Nhưng rốt cuộc lại vì lý do gì đó mà y đã cùng con trai phát sinh quan hệ tìиɧ ɖu͙©.

Nguyễn Thu lần lượt làʍ t̠ìиɦ với ông chủ và con trai của mình trong hai ngày liên tiếp khiến y cảm thấy thế giới này có chút giống như đang mơ. Mấu chốt là cả ba người họ đều là đàn ông. Đây là điều khiến y thực sự không thể tiếp nhận được.

"Ba." Nguyễn Vân Sinh say sưa trong mộng khẽ gọi một tiếng kéo Nguyễn Thu trở về thực tại.

Y rón rén ra khỏi giường muốn nhân lúc trước khi Nguyễn Vân Sinh tỉnh lại xóa sạch hiện trường hỗn loạn này. Nhưng đen đủi vừa đi tới cửa, lại bị âm thanh yếu ớt từ phía sau truyền đến làm cho cả kinh.

"Ba đây là đang muốn đi đâu vậy? Tối qua không mệt sao? Hôm nay vậy mà vẫn có thể xuống được giường?"

Giọng nói của Nguyễn Vân Sinh phát ra nghe có chút ác liệt. Những lời cậu ta nói dường như là cố ý muốn để Nguyễn Thu nghe thấy.

"Vân Sinh à, hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, cái gì cũng không có xảy ra. Ba đảm bảo với con lần sau sẽ không có chuyện như này xảy ra nữa."

Trong tiềm thức của Nguyễn Thu, y luôn cho rằng Nguyễn Vân Sinh sẽ vì chuyện ngày hôm qua mà cảm thấy buồn nôn. Vậy nên y giả vờ như bình thường, giả như không có gì xảy ra. Y muốn xem mọi chuyện của đêm như không có gì cả.

Nguyễn Thu tuyệt đối không ngờ những lời này lại kích động đến Nguyễn Vân Sinh khiến cậu tức giận đùng đùng lao về phía mình đang đứng tóm lấy y ném trở lại chiếc giường mềm mại kia.

"Có bản lĩnh ba hãy lặp lại câu nói vừa nãy lần nữa xem." Hắn quát lên.

Nguyễn Thu gượng cười hai tiếng nhẹ giọng nói với đối phương: "Vân Sinh à, ba biết con không thoải mái. Ba đảm bảo tối hôm qua giữa chúng ta không hề phát sinh chuyện gì cả. Ba cũng sẽ không nói với người khác nên con đừng lo."

Nguyễn Vân Sinh cười lạnh hai tiếng: "Hừ. Qua sông liền muốn phá cầu vẫn là trò mà ba làm trơn tru nhất. Ba, tại sao người đàn ông đó có thể cᏂị©Ꮒ ba còn tới lượt con thì ba lại coi như không có gì xảy ra? Ba mau nói đi!"

Nguyễn Thu chỉ cảm thấy đầu có chút ong ong, sau đó y lại nhận ra điều bất thường lắp bắp nhìn đối phương hỏi: "Con có ý gì? Con… Con…"

Khoé miệng Nguyễn Vân Sinh giật giật: "Không sai. Là con cố ý hạ thuốc ba."

Nguyễn Thu đột nhiên cảm thấy sự bi thương tột cùng từ trước tới giờ. Bức tượng con trai hoàn mỹ quý giá không tì vết về Nguyễn Vân Sinh trong lòng y bị vỡ vụn. Y không biết từ lúc nào Nguyễn Vân Sinh lại bị mình nuôi dưỡng thành con người đê tiện vô lương tâm như vậy. Nghĩ tới đây y chỉ cảm thấy trong lòng một trận đau đớn.

Nguyễn Thu toàn thân phát run cố gắng đè nén sự sợ hãi trong thâm tâm lấy dũng khí mà nói với hắn: "Vân Sinh, chúng ta như này là không đúng. Bất luận là như thế nào thì việc này đều là việc vô đạo đức. Nhưng mà sự việc cũng đã xảy ra rồi, chúng ta hãy để nó chôn vùi trong quá khứ đi. Từ hôm nay trở đi hãy coi nó như chưa hề xảy ra có được không?"

Nguyễn Vân Sinh nhìn vào đôi mắt tràn đầy hy vọng của Nguyễn Thu nở ra nụ cười như một con ác quỷ: "Ba muốn coi như tất cả đều chưa hề phát sinh nhưng con thì không. Con muốn ba chỉ thuộc về con chứ không phải giống như hôm qua là một thứ đĩ điếm ở dưới háng đàn ông mua vui."

Nguyễn Thu tức đến mức cả hàm răng đều run lên, y hét: "Con đúng là ma quỷ!"

Nói xong y liền lao ra cửa nhưng lại bị Nguyễn Vân Sinh chặn lại. Nguyễn Thu một lần nữa bị cậu đẩy ngã xuống giường.

"Muốn chạy? Ba, con khuyên ba trước tiên vẫn nên xem cho hết cái này rồi mới quyết định có muốn chạy thoát khỏi con hay không." Vừa nói Nguyễn Vân Sinh vừa mở máy chiếu lên, trên tường xuất hiện một đoạn phim rất tục tĩu.

Dươиɠ ѵậŧ to và dài màu tím đen được đâm vào rút ra trong lỗ huyệt hồng hào. Trong video cậu thanh niên dùng hết sức lực tạo ra những tiếng va chạm "pa… pa…" Không dứt đã đủ cho thấy sự mãnh liệt của "Trận chiến".

Nguyễn Thu xem mà toát mồ hôi lạnh. Không khó để nhận ra rằng nhân vật chính trong video này là y và con trai của mình.

Nguyễn Vân Sinh đi tới gần Nguyễn Thu, hắn ngồi ở trên giường ôm chặt lấy ba mình, ôn nhu áp mặt mình sát vào mặt của Nguyễn Thu.

"Ba, nhìn thấy cảnh này con lại cứng rồi. Chỉ cần xem được video làʍ t̠ìиɦ giữa chúng ta con lại thấy thèm khát. Ba nói xem nếu ba chạy đi mất con cũng không để ý mà cho đồng nghiệp ba cùng thưởng thức đoạn video này. Nếu biết Nguyễn Thu thật thà trong công ty lại giống một con điếm lén lút dụ dỗ con trai mình thì họ sẽ nghĩ sao?" Nguyễn Vân Sinh ác y nói ra từng câu.

Âm thanh Nguyễn Thu theo đó mà run rẩy nói: "Vân Sinh, con cho rằng như này là đúng ư, làm như vậy nó sẽ chỉ hủy hoại con."

Nguyễn Vân Sinh mỉm cười: "Nếu ba có thể luôn ở bên cạnh con, chỉ để một mình con cᏂị©Ꮒ ba vậy thì con đương nhiên sẽ giấu video thật kỹ. Nhưng nếu ba biến mất, con không chắc mình sẽ làm ra cái hành động gì mất kiểm soát đâu."

Nguyễn Thu vội vàng nghĩ ra biện pháp đối phó, chỉ có thể cười làm hoà với hắn: "Yên tâm đi Vân Sinh, ba sẽ không chạy trốn đâu. Ba chạy trốn rồi thì con sẽ phải làm sao? Ba sao có thể bỏ mặc con như vậy."

Nguyễn Vân Sinh thấy y như thế thì giống như một chú cún nhỏ cọ cọ vào mặt y: "Con biết chỉ có ba đối xử với con là tốt nhất. Tối qua vất vả rồi vậy nên ba tiếp tục nghỉ ngơi đi. Con sẽ làm bữa sáng!"

Nguyễn Thu vùi mình vào trong chăn, nhìn bộ dáng cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vui vẻ mà rời đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của y vì sợ hãi mà đột nhiên trở nên trắng bệch, chuyện này bắt đầu trở nên phức tạp hơn y tưởng.