Chương 1: Trao đổi thân thể.

Sét đánh ầm ầm, mưa như trút nước, một chiếc xe ngựa phi nước đại ầm ầm dọc theo sườn đồi, tại khúc cua sườn đồi, một nam nhân áo đen cưỡi ngựa phi nhanh trong cơn mưa lớn lao đến.

Do không kịp né tránh, hai bên va vào nhau phát ra tiếng “Rầm...” rất lớn. Thân xe ngựa vỡ thành mảnh nhỏ, người ngã ngựa đổ. Người trong xe ngựa bị văng ra ngoài.

Nam nhân từ trên lưng ngựa bay tới tiếp được người bị văng ra, hai người bị cuốn vào nhau lăn xuống sườn đồi, hôn mê bất tỉnh.

Ngày hôm sau, Mộ Vũ Uyển của Ninh Vương phủ vang lên tiếng thét chói tai kinh thiên động địa, Cố Hàm Lãng bị tiếng hét đánh thức, vuốt cái trán phiền não nói: “Ồn quá!”

Cố Hàm Lãng là đích trưởng tử của Ninh Vương, hai mươi tuổi. Đã được phong làm Thế Tử, Ninh Vương là Vương gia khác họ duy nhất, từ trước đến nay không tranh không đoạt, mọi người gọi là lão nhân gia tốt, Ninh Vương phi cũng là đích nữ của trâm anh thế tộc, tú ngoại tuệ trung, Ninh Vương có ba người con trai, đều là Ninh Vương phi sinh ra.

“Người tới...” Có gì đó không đúng, cái này...sao chính miệng mình lại phát ra thanh âm nữ tử nũng nịu? Nhìn đôi bàn tay trước mắt, một đôi tay có làn da như ngọc. Hắn vội vàng đứng dậy, đến trước gương, trong gương là khuôn mặt trái xoan tinh tế nhỏ xinh, làn da trắng nõn trơn mềm vô cùng non mịn; lông mày đen như vẽ, một đôi mắt đen bóng lấp lánh như những viên kim cương vỡ; lông mi dài và dày xòe ra như phiến quạt, môi phấn nộn như hai cánh hoa đào. Ba ngàn sợi tóc đen rủ xuống phía sau nhu nhược động lòng người, hắn nhìn khuôn mặt này, ánh mắt lập tức ngưng trụ, không nhúc nhích, hô hấp cũng cứng lại.

Đôi tay xoa hai cục thịt nhô cao trước ngực. Cách lớp quần áo, xúc cảm của bàn tay là cái dạng mềm mại, thực sự là thân thể của một nữ tử.

Sự thay đổi đột ngột khiến Cố Hàm Lãng khϊếp sợ. Tình huống gì đây! Hắn có bị ma nhập không? Ký ức trong đầu chỉ dừng lại ở đoạn hắn ôm một nữ tử cùng nhau lăn xuống sườn núi, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Ngăn chặn nội tâm nghi hoặc. Hắn bước vội ra khỏi cửa, a... Đau quá! Thân thể này bị thương, hắn đi quá nhanh kéo miệng vết thương, nhìn quanh bốn phía là đình viện quen thuộc.

Trở lại phòng mình, hắn thấy “chính mình” đang ngồi trên giường, mờ mịt nhìn hắn, còn có mẫu thân hắn.

Cố Hàm Lãng cố gắng hết sức bình tĩnh: “Phu nhân, ta có chuyện muốn nói với hắn, thỉnh ngài tránh một chút.” Ninh Vương phi nhìn vị cô nương trước mắt đôi mắt như hạnh, xinh đẹp như hoa đào tháng ba, nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không cảm thấy nàng thất lễ, ngược lại thấy thần sắc nàng giống như Lãng Nhi, có một kiểu thân mật không giải thích được. Hôm bọn thị vệ phát hiện hai người ở dưới sườn đồi, Lãng Nhi ôm chặt lấy nàng, đem nàng bảo vệ thật tốt khiến vết thương của nàng bớt nặng hơn. Có thể thấy quan hệ của hai người...

Ninh Vương phi vỗ vỗ tay “nhi tử” nháy mắt nói: “Nói chuyện tốt cùng vị cô nương này!”

“Cố Hàm Lãng” ở trên giường muốn nắm lấy tay Ninh Vương phi nhưng lại hụt, trong lòng càng bất an và hoảng sợ.

Sau khi Ninh Vương phi rời đi, Cố Hãm Lãng khí phách đạp một chân lên mép giường, tay nắm lấy quần áo của “chính mình” nhấc lên, ánh mắt nồng đậm sát khí: “Nói, ngươi là ai? Tại sao trong thân thể ta?”

“Ngươi buông tay... làm đau ta!” Đánh lên cái tay đang nắm quần áo mình.

Chết tiệt, Cố Hàm Lãng thực sự...thực sự nhìn thấy “chính mình” trương ra biểu tình ủy khuất trên gương mặt đẹp trai, đôi mắt ngấn lệ, bộ dáng như nhược đáng thương.

“Ta tên Trịnh Khanh Khanh, vừa tỉnh lại đã thành như thế này, ngươi tại sao ở trong thân thể ta? Ta không muốn làm nam nhân, trả lại thân thể cho ta!” Nói xong liền gào khóc, căn bản không thể ngăn được nước mắt chảy ra, giống như có thể khóc ba ngày ba đêm.

Cố Hàm Lãng từ khi có thể nhớ liền không dễ dàng khóc như vậy, nhưng lần này khóc đến nỗi toàn vương phủ trên dưới đều biết, kinh thiên động địa. Một đời anh danh bị hủy hoại trong một lần...

Cố Hàm Lãng xoa xoa thái dương, làm sao ông trời có thể chơi trò đùa lớn như vậy. Hai người nam nữ chưa từng quen biết hoán đổi thân xác cho nhau.