Chương 2: Thế Tử gia trước nay chỉ cứng.

“Đừng khóc, lại khóc nữa...” Cố Hàm Lãng làm một cái động tác cắt cổ.

Trịnh Khanh Khanh lấy tay che miệng, ưm ưʍ... thầm khóc nức nở!

Nàng thấy hắn trầm mặc, ánh mắt bình thản, đoán không ra hắn đang nghĩ gì.

“Ngươi là cô nương nhà ai?” Cố Hàm Lãng hỏi.

“Ta là con gái của Trịnh Nguyên, là con thứ ba.”

Cố Hàm Lãng trong lòng nói, hóa ra là con gái của Thái sư Thái Tử cổ hủ. Khi còn nhỏ, Trịnh Nguyên cũng dạy dỗ hắn, tác phong thông thái rởm của lão làm tính hiếu động của hắn bị ăn đánh nhiều lần. Giờ thì con gái lão trong tay mình.. Ha hả, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

“Hiện tại chúng ta chỉ có thể ở bên nhau xem có cơ hội đổi lại không, Trịnh cô nương hiện cũng không có biện pháp trở về, tạm thời giấu chuyện này với nhà ngươi, coi như ngươi mất tích. Sự việc còn lại ta sẽ xử lý.”

“Đại biểu ca thế nào rồi?” Đột nhiên một cô nương trẻ tuổi mặc thân hồng trang diễm lệ đi vào.

Vương Tranh là nữ nhi của muội muội Ninh Vương phi. Ninh Vương phi không có nữ nhi, thường đón nữ nhi của muội muội đến phủ chơi để đền bù những tiếc nuối, rất sủng ái Vương Tranh. Vương Tranh từ nhỏ đã thích Cố Hàm Lãng.

Vừa bước vào cửa đã thấy một nữ tử xinh đẹp ngồi trước giường đại biểu ca liền nổi giận đùng đùng: “Ngươi là ai? Sao lại ở trong phòng đại biểu ca, thật là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ.” Nói xong liền duỗi cổ tay định đánh, còn chưa kịp chạm vào đã bị Cố Hàm Lãng bắt được: “Thế tử gia chính là thích ta, làm sao?” Cố Hàm Lãng hơi hơi mỉm cười như mùa xuân tháng ba tươi đẹp, đem hai chữ vũ mị phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Trịnh Khanh Khanh xem đến si mê, không nghĩ tới chính mình cũng có thể đẹp đến câu hồn đoạt phách như vậy!

Vương Tranh nóng nảy: “Ngươi...ngươi chỗ nào đẹp, xấu như vậy! Đại biểu ca sao có thể thích ngươi.”

Cố Hàm Lãng thong thả ung dung giật nhẹ tay áo: “Ta so với ngươi đẹp gấp vạn lần! Ngươi gầy khô như que củi lửa có gì hay ho! Hai má hai lượng thịt cũng không có, một trận gió thổi liền bay, ngươi biết cái gì xấu đẹp! Ta hôm nay nói cho ngươi biết, ngực to mông to như ta mới được gọi là mỹ nữ! Có phải không Thế Tử gia!”

Trịnh Khanh Khanh đang ngẩn người phát ngốc, chợt nghe Cố Hàm Lãng chuyển tới hỏi mình thì ngây ra, đến khi bị Cố Hàm Lãng khí thế uy hϊếp thì ngốc ngốc gật đầu.

Cố Hàm Lãng thấy nàng gật đầu thì cảm thấy lòng vui rạo rực, quay đầu đắc ý nhìn chằm chằm Vương Tranh: “Thấy chưa? Thế Tử gia thích mỹ nữ giống ta!”

Trịnh Khanh Khanh nhìn sự việc không liên quan đến mình, liền muốn uống trà cắn hạt dưa xem kịch.

Cố Hàm Lãng ở trên mặt Trịnh Khanh Khanh hôn một cái “chụt”, diễn trò thì phải diễn trọn bộ. Tự hôn lên mặt mình cũng không tính là phi lễ đi! Vương Tranh sững sờ há hốc mồm, Trịnh Khanh Khanh cũng hoàn toàn chết lặng.

Cố Hàm Lãng nghĩ vừa vặn dùng chuyện này tống cổ biểu muội phiền phức này.

Vương Tranh che đôi mắt chạy ra ngoài.

Trịnh Khanh Khanh phản ứng lại chính mình bị người khác phi lễ càng thêm bực, đỏ mặt phồng má: “Đồ vô sỉ, hạ lưu...ngươi đừng có xằng bậy!”

“Bổn Thế Tử chưa bao giờ xằng bậy.” Cố Hàm Lãng nhếch miệng, cười nham hiểm, “Bổn Thế Tử trước nay chỉ cứng!”

Trịnh Khanh Khanh sợ hãi co người trên giường.

“Cho nên, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời Bổn Thế Tử.”

Hai người sửa sang lại bản thân, Tôn Cảnh Nhiên và Triệu Kỳ bước vào. Hai người là từ nhỏ đến lớn sinh tử chi giao của Cố Hàm Lãng. Cố Hàm Lãng tất nhiên không giấu giếm hai người, đem sự tình đơn giản nói rõ ràng.

Không ai tin vào chuyện thần bí quỷ quái này, nhưng sự thật lại đang ở ngay trước mắt.

Trong thư phòng, Tôn Cảnh Nhiên không chớp mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Hàm Lãng: “Hàm Lãng, ngươi thật đẹp...”

Hắn đang bị Tôn Cảnh Nhiên đùa giỡn sao? Cố Hàm Lãng tức giận đá vào bộ phận trọng yếu của Tôn Cảnh Nhiên nhưng bị chặn lại: “Ngươi đây là muốn ta tuyệt hậu! Quá nhẫn tâm. Nếu không đổi về được, không bằng ngươi gả cho ta đi!” Tôn Cảnh Nhiên cợt nhả nói.

Ngay cả khi Cố Hàm Lãng tức giận, biểu cảm sinh động kia trên khuôn mặt xinh đẹp lại càng tươi sáng đẹp động lòng người, làm người yêu thích.