Chương 2: Người thuê

Sau khi mặc quần áo tử tế, gửi tin nhắn cho người nào đó, không đến mười phút sau, tiếng giày cao gót giẫm lên mặt sàn vang lên bên ngoài cửa.

Khách sạn này không trải thảm ở hành lang, mà lại làm nền từ đá cẩm thạch, nên gót giày mà hơi cứng đi lên sẽ tạo ra tiếng vang khá rõ.

Sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Cố Sênh chớp mắt, nhưng lập tức lấy lại tinh thần đi tới mở cửa.

Người phụ nữ đi vào đeo một chiếc kính râm màu đen, mặc bộ âu phục váy cũng màu đen.

Nhưng cả bộ đồ trên người, chỉ riêng chiếc túi Hermès trên tay cô ta đã hơn ba trăm nghìn Nhân dân tệ, là mẫu mới ra mắt mùa đông năm nay. Lúc trước Cố Sênh mang tạp chí trong nhà đi bán phế liệu rảnh rỗi nhìn qua mới nhận ra đó là hàng cao cấp.

Người phụ nữ kia liếc nhìn người đàn ông trên giường một cái, tuy cười khẩy một tiếng, nhưng lại quan sát Cố Sênh trước mặt.

Lúc này Cố Sênh cúi đầu xuống, từ góc này chỉ có thể nhìn thấy đường cằm đẹp đẽ và xương quai xanh nhiều dấu vết loang lổ mà thôi.

Chậc, lão già này đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, lại chơi lớn như vậy.

Nếu không vì cô ta cho thuốc từ trước, chỉ sợ buổi tối hôm nay cô bé yếu ớt này sẽ bị làm cho ngất đi mất.

Tóc mái của Cố Sênh rất dầy, lại đeo kính gọng đen, nhìn hoàn toàn giống em gái sinh viên, so với cô gái ăn mặc sành điệu này thì đúng là tạo nên sự tương phản rất lớn.

Trên thực tế đây cũng là yêu cầu của cô ta khi tìm người lúc trước. Bắt buộc phải đủ thuần khiết, đủ cảm giác không nhiễm bụi trần, tốt nhất là mấy em sinh viên.

Dù sao lão già trên giường thích loại hình này.

"Điện thoại." Cô ta chìa lòng bàn tay như ngọc ra, thản nhiên nói.

Sau khi nhận được điện thoại, cô ta mở bộ sưu tập, thấy ảnh chụp bên trong thì nụ cười trên miệng càng tươi hơn, sau đó cô ta mới nói: "Quay video chưa?"

Cố Sênh liếc nhìn chiếc camera mini giấu trên hộp khăn tay trên bàn trà, hàm răng trên dưới nghiền vào nhau mấy cái, nhưng vẫn gật đầu đáp có, đồng thời trong lòng tự cổ vũ bản thân.

Cũng may cô ta không đòi yêu cầu "kiểm hàng" ngay tại đây, mà hai lòng gật đầu, sau đó tháo kính râm ra rồi ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

Cố Sênh cũng rất ngoan ngoãn đi rót một cốc nước ấm cho cô ta.

Cô ta lấy điện thoại ra, gửi một khoản tiền cho một số tài khoản.

Điện thoại trong túi áo Cố Sênh nhanh chóng vang lên tiếng thông báo tiền về tài khoản.

Năm trăm nghìn, giống với con số đã thỏa thuận lúc trước.