Chương 2: Trầm Phục

Trương Mân lớn lên rất xinh đẹp, cho dù khuôn mặt đã bị năm tháng phai tàn nhưng vẫn rất thanh tú và quý phái, bà mặc một bộ sườn xám, thanh lịch và ưu nhã.

Bà nhìn Lâm Án từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu hài lòng.

"Không tồi, hôm nay rất xinh đẹp, không hổ danh là con gái mẹ." Trương Mân rất hài lòng với bộ dạng hiện tại của Lâm Án, có cảm giác thành tựu mà Lâm Án cực kỳ chán ghét.

Lâm Án thu lại cảm xúc thật trong lòng, lặng lẽ thở ra một hơi, sau đó nói với Trương Mân: “Đã đến giờ chưa mẹ? Chúng ta đến lễ đường thôi."

Hôn lễ bắt đầu.

Lâm Án chưa bao giờ nghĩ, bản thân sẽ kết hôn với người mà mình không yêu, thậm chí là người có hơi đáng ghét.

Chung Chính Sơ cùng cô đã đính hôn từ rất sớm, cho nên để vun đắp tình cảm, hai bên gia đình đã sắp xếp cho hai đứa làm quen và chơi với nhau từ hồi cấp ba.

Có lẽ cả hai đều ghét sự sắp đặt này, cho nên từ nhỏ cả hai đã không ưa nhau.

Về sau phải làm gì bây giờ?

Dù không có quyền theo đuổi tình yêu, nhưng trong thâm tâm, cô vẫn luôn có khát vọng và mong muốn của bản thân mình.

Cô sinh ra trong gia đình giàu có, sống như một công chúa, điều này cũng hạn chế hoạt động và cảm xúc của cô.

Từ nhỏ Lâm Án đã có cuộc sống rất khắt khe nên chịu áp lực rất lớn, vì để giảm bớt áp lực mà cô đã lén hút thuốc hồi cấp 3, sau đó lại bị bố mẹ phát hiện, bị nhốt trong nhà và nhịn ăn ba ngày, họ dùng roi mây đánh cô, sau khi lớn lên, ngay cả khi trưởng thành, chỉ vì một chút sai phạm nhỏ cũng có thể xuất hiện vết roi mây trên người Lâm Án.

Ổ Đồng Hân có thể nhìn thấy nỗi buồn dưới nụ cười của cô, trong lòng cũng cảm thấy đau lòng cho cô, cô nắm lấy tay Lâm Án, nói bên tai cô:

"Tiểu Án, nếu nhà họ Chung không đối xử tốt với cậu, cứ nói cho tớ, tớ sẽ chỉnh đốn lại bọn họ."

Lâm Án bị Ổ Đồng Hân chọc cười, sự buồn bã tích tụ trong lòng cũng vơi đi một ít.

"Họ không dám đối xử tệ với tớ, nhưng có lời này của cậu, tớ cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Đến khi tớ phải chịu ủy khuất, cậu nhất định phải đến giúp tớ."

Vẻ mặt Ổ Đồng Hân vô cùng kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi.”

Khi linh mục tuyên thệ, Lâm Án thậm chí còn không thèm nhìn Chung Chính Sơ một lần.

Khi Chung Chính Sơ nói: "Em có nguyện ý gả cho anh không?", Lâm Án chỉ cảm thấy ghê tởm.

Chung Chính Sơ lớn lên rất đẹp trai, thuộc kiểu đẹp trai của các nam sinh, nhưng cả hai quen nhau đã lâu, cũng biết rất rõ về nhau, Lâm Án biết rõ bộ mặt gian xảo của Chung Chính Sơ dưới lớp mặt nạ kia.

Lâm Án giả vờ cười, cảm thấy sắc mặt cứng đờ, khóe miệng không ngừng co rút lại. Hôn lễ cuối cùng cũng kết thúc, cặp đôi mới cưới Chung Chính Sơ và Lâm Án nâng ly chúc mừng, tửu lượng của Lâm Án không tốt, uống một chút mặt liền đỏ bừng, mà Chung Chính Sơn sẽ không vì cô mà đau lòng, chắc chắn sẽ không chắn rượu giúp Lâm Án.

“Anh Trầm.” Chung Chính Sơ đưa Lâm Án đến trước mặt một người đàn ông, chào hỏi người đó.

“Vị này là Trầm Phục, người điều hành một công ty vệ sĩ.”

Đầu óc Lâm Án choáng váng, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc và về phòng nghỉ ngơi một lát.

Nghe thấy Chung Chính Sơn giới thiệu người đàn ông này bên tai cô, nhưng cô một câu cũng không nghe vào, chỉ cười nói với anh Trầm cho có lệ: “Chào anh Trầm.”