Chương 3: Đầṳ ѵú bị sờ cứng.

Nói xong câu đó, Trì Dã đã muốn đi, nhưng giây tiếp theo Trình Kiều liền dùng chân quấn lấy hắn.

“Vậy cậu sờ thử xem.”

Trì Dã hoài nghi mình nghe lầm.

Kết quả Trình Kiều lại nói: “Không nhìn thấy thì sờ thử xem, dù sao bài tập của cậu cũng ở đây.”

Không tự lấy cùng đừng mong tôi giao ra.

Trì Dã đi cũng không được, không đi cũng không được.

Trình Kiều tắm rửa xong chỉ mặc quần đùi áo thun, dép tông ném trên mặt đất, đùi trơn bóng của cô cách quần dài của hắn, cảm giác vẫn như cũ tinh tế.

“...Cậu đừng hồ nháo.” Thân thể Trì Dã cứng đờ, lại không dám đυ.ng vào cô.

Trình Kiều cọ cọ cái mông hắn, hắn căng cứng càng lợi hại hơn.

Trì Dã căng da đầu, duỗi tay, Trình Kiều dù bận vẫn ung dung mà nhìn hắn.

Hắn nghiêng đầu, tay từ dưới vạt áo hướng lên trên sờ, bụng thiếu nữ mềm mại, lòng bàn tay vừa đυ.ng tựa như bị điện giật.

Trì Dã cuộn ngón tay, tiếp tục hướng lên trên, sờ đến bìa sách hơi cứng hắn mới kéo xuống.

Kết quả đột nhiên Trình Kiều đem sách bài tập rút ra từ cổ áo.

Tay hắn trống rỗng, theo phản xạ mà đoạt lấy, ai ngờ lại bắt được một viên tiểu nhũ bao.

“Trình Kiều!”

“Cậu phản ứng lớn như vậy làm gì.”

Trì Dã sợ tới mức lùi lại phía sau, Trình Kiều cũng nhảy theo xuống, đè hắn ở trên ghế, “Lớn không?”

Trì Dã còn chưa lấy lại tinh thần, gương mặt hồng thấu.

Năm ngón tay mở ra lại thu lại, nhưng chậm chạm không dám chạm vào lòng tay, chỉ có thể cứng đờ giữa không trung.

“Không thấy được nhưng sờ được rồi, ngực của tôi vẫn được chứ.” Trình Kiều hung tợn dặn dò hắn, “Lần sau cậu còn thấy đám Lục Tiểu Hổ dám nói tôi ngực phẳng, cậu phải phản kích bọn họ.”

“Nhớ kĩ chưa? Trì tiểu cẩu, phản kích!”

Trì Kiều sau khi đem vở bài tập trả cho hắn liền đi rồi.

Lòng bàn tay Trì Dã vẫn còn nóng, xúc cảm từ ngực thiếu nữ no đủ mềm mại vẫn còn trên mặt, làm thế nào cũng không thể bỏ qua, vở bài tập vẫn còn nhiễm hương thơm của cô.

Ngày hôm sau đi học, Trình Kiều ra muộn, Trì Dã ở dưới lầu chờ cô.

“Hôm nay sao đi muộn vậy?” Trì Dã giúp cô cầm cặp sách.

“Còn không phải mẹ tôi muốn tôi đem cơm sáng cho cậu à, ngày hôm qua tôi không gọi cậu qua ăn cơm mẹ tôi còn mắng tôi đây, cái này là đồ ăn mẹ tôi làm cho cậu.”

Trình Kiều ngồi lên yên sau xe đạp hắn, thực buồn ngủ. Cái trán áp vào sau lưng hắn, Trì Dã nhắn nhở cô đừng ngủ.

“Biết rồi, không phải tôi đang ôm cậu sao.” Nói, cô đem cánh tay choàng lên eo hắn.

Trì Dã lập tức ngồi ngay ngắn, thiếu chút nữa không khống chế được đầu xe.

Hắn vẫn luôn rất hưởng thụ đoạn đường này, đuôi mắt không che được ý cười, nhưng sau khi tới trường học Trình Kiều liền ném hắn đi cùng người khác chào hỏi.

“Kiều Kiều, cậu đến rồi.”

Lê Tinh vui vẻ phấn chấn cùng cô vẫy tay vẫy chân, nhân tiện cùng Trì Dã phía sau chào hỏi.

“Cậu hôm nay sao cũng tới muộn vậy? Bài tập của Lý lão sư cậu làm chưa, nhân lức giờ tự học không có giáo viên, cho tớ mượn được không?”

“Bài tập gì của Lý lão sư?”

“Bài tập toán tuần trươc đó, không phải cậu còn chưa làm đấy chứ?”

Móe!

Cô quên luôn.

Trình Kiều thần sắc hoảng loạn nhớ tới vở bài tập mang về nhà còn chưa từng mở ra.

“...”

Được rồi, chờ lát nữa muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng đi.

Trình Kiều nhận mệnh đi tới khu dạy học, Trì Dã khi lên cầu thang vẫn luôn đi theo phía sau, đột nhiên không tiếng động kéo lại góc áo cô.

“Cho cậu.”

Trình Kiều quay đầu lại, hắn lấy ra một quyển bài tập, sau đó bước chân đi lên bậc thang.

“Vở bài tập?” Lê Tinh đi cạnh sửng sốt, quay đầu nhìn cô, “Trình Kiều, Trì Dã cho cậu bài tập?”

Năm hai lớp 7 ở tầng 5.

Bò lên tới nơi đã thở hồng hộc, nhưng cũng may còn chưa đến muộn.

Trình Kiều giấu mặt dưới khuỷu tay trộm ăn sáng, Lê Tinh đột nhiên dùng bút chọt chọt cánh tay cô, làm cô sợ tới mức tưởng giáo viên đến.

“Sao vậy?” Trình Kiều nhỏ giọng hỏi.

Quai hàm phình phình, nửa miếng bánh bao thịt còn chưa kịp nuốt xuống.

Lê Tinh đem sách đặt đứng lên che, tiến tới bên tai cô, “Bài tập vừa mới nộp lên kia là của Trì Dã làm à?”

Động tác nhai nhai dừng lại, Trình Kiều mặt không đỏ tim không nhanh nói dối, “Tớ làm, chỉ là quên ở chỗ cậu ấy thôi.”

Bút tích đều giống nhau như đúc, nhìn qua cha mẹ cũng không nhận ra, thậm chí tính tới viết đến chỗ nào sẽ sai.

Trì Dã là người hiểu cô nhất, loại chuyện như thế này cũng đã làm cho cô rất nhiều.

Lê Tinh rõ ràng không tin.

Trình Kiều nói tin hay không thì tùy, đem nửa miếng bánh bao còn dư lại nuốt vào bụng, hút một ngụm sữa đậu nành mới làm bộ làm tịch đọc sách.

Tim đập nhanh vẫn chưa ổn định lại.

Chạng vạng ngày hôm qua, năm ngón tay thiếu niên bao trùm trươc ngực, cảm giác rõ ràng, chỉ là nhẹ nhàng chạm một cái nhưng lại giống như thiêu nóng trên mặt.

Lúc ấy chỉ muốn chính minh bản thân, hiện giờ nghĩ đến quyển bài tập kia tim mới bắt đầu gia tốc.

Không bình thường không bình thường, nhất định là trèo cầu thang quá vất vả.

Trình Kiều tính nằm lên bàn nghỉ ngơi chốc lát, che lại ngực đang bang bang nhảy loạn.

Ngước mắt vừa thấy, tầm mắt quét đến Trì Dã ngồi bên cửa sổ.

Nam sinh so với cô còn nghiêm túc hơn.

Ngón tay thon dài đè lên một quyển tiếng Anh, móng tay cắt tỉa thực sạch sẽ, khớp xương rõ ràng.

Rõ ràng không dùng lực, mạch máu màu xanh trên tay lại hơi nổi lên, lộ ra một tia sắc khí khác thường.

“Đậu.”

Đầṳ ѵú cô ngạnh.