Chương 4: Chỉ lộ ra nửa eo đã suy nghĩ bậy bạ

Cao trung mỗi tháng đều ấn theo thành tích tháng để đổi chỗ ngồi, thành tích tốt còn có thể tự chọn bạn cùng bàn.

Tháng chín mới khai giảng, sau khi phân lớp sẽ tính chỗ ngồi theo thành tích kì trước. Chiều thứ hai tiết cuối cùng là sinh hoạt lớp, chủ nhiệm lớp dự định đổi chỗ cho các bạn trong lớp.

Trì Dã sớm ở tiết tự học đã tính toán, muốn tan học hỏi qua Trình Kiều có muốn ngồi cùng bàn với hắn hay không.

Kết quả Trình Kiều tan học liền chạy, Trì Dã đứng ở ngoài hành lang muốn bắt cũng không bắt được.

Hắn nhìn cốc nước trên bàn còn chưa được một nửa, liền trước thay Trình Kiều láy nửa ly nước ấm rồi mới đi văn phòng giáo viên.

Khi trở về nhìn thấy Lục Tiểu Hổ tới tìm hắn, dựa ở cửa sổ lớp học hỏi Trì Dã tan học có muốn đi sân thể dục chơi bóng không.

Vừa vặn Trình Kiều cũng về lớp, khi đi ngang qua Lục Tiểu Hổ liền đạp hắn một cái, “Trì tiểu cẩu không đi.”

“Mẹ nó!” Lục Tiểu Hổ đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị người đạp vào mông, ôm mông nhảy lên, “Trình Kiều cậu làm gì thế! Ngày hôm qua đánh còn chưa đủ à?”

Xoay người nhìn cái trán sưng lên một khối, lên lớp còn bị mấy bạn nữ trêu cả buổi đây.

Trình Kiều hừ một cái, trở lại chỗ ngồi của mình, không để ý hắn nữa.

Lục Tiểu Hổ hùng hùng hổ hổ mắng một câu thô tục, nam tử hán không cùng phụ nữ so đo, tiếp tục hỏi Trì Dã.

Hắn là tiên phong của đội, người cũng như tên, chơi bóng đặc biệt dã.

Chiều nay bọn họ hẹn năm hai cách vách chơi bóng, muốn Trì Dã tới tọa trấn, kết quả hắn còn chưa kịp mở lời, Trình Kiều ở bên kia đã xem vào: “Tôi nói Trì tiểu cẩu không đi, cậu điếc sao?”

“Tôi hỏi Trì Dã chứ không phải cậu, cậu nói không đi thì cậu ta cũng không đi à.”

Lục Tiểu Hổ nhìn Trì Dã, Trình Kiều cười lạnh không nói gì.

Nam sinh ngồi bên cửa sổ cắt tóc thật sự ngắn, là kiểu tóc trong lớp không có nhiều lắm, cũng là người duy nhất có thể cắt được kiểu tóc này không bị xấu.

Thiếu niên ngây ngô, lớn lên thực cao, nhìn không quá cứng rắn nhưng cũng không dễ bắt nạt, thế nhưng ở trước mặt Trình Kiều luôn thấp hơn một cái đầu.

Trì Dã mở ra sách giáo khoa, cũng không nhìn Lục Tiểu Hổ, “Buổi chiều phải trực nhật, không có thời gian.”

“Trực nhật một buổi mà thôi, tôi gọi người khác đến làm giúp cậu.”

“Cuối kỳ thi không tốt, giáo viên nói tôi tần học nhiều từ đơn tiếng anh hơn để làm đề.”

“...Cậu cmn tiếng anh không phải 131 điểm à?”

Cho rằng hắn không biết xem bảng điểm hay gì?

Trì Dã mặt không đổi sắc tiếp tục kiếm cớ, “Chân tôi đau.” Hắn nói rất nghiêm túc, “Đi đường cũng không vững, không ném bóng vào rổ được.”

“Chuyện khi nào?”

“Vừa mới.”

“...”

Vừa mới cái quần!

Lục Tiểu Hổ ngẩng đầu, nhìn đến Trình Kiều vô tội nhún vai.

Hắn nghiến răng, “Cậu liền cả đời đều nghe Trình Kiều đi! Cậu ta bảo cậu què cậu liền què, cậu còn chút cốt khí nào không?”

“Này này này, nói chuyện chú ý một chút nha.”

Trình Kiều cuộn lại sách giáo khoa đi tới, đến bên cửa sổ gõ gõ đánh đánh, “Biến về lớp của cậu đi, đừng có làm hưởng đến bạn cùng lớp tôi học tập. Trì tiểu cẩu là người của tôi, cậu về sau ít tới quấy rầy cậu ấy đi.”

Làn váy thiếu nữ cọ qua cánh tay hắn.

Trình Kiều nâng thân mình nhón chân lên muốn cầm sách giáo khoa gõ đầu Lục Tiểu Hổ, khoảng cách một người và vách tường.

Trì Dã dựa vào lưng ghế, muốn cho cô vị trí vươn người lên, lại muốn giơ tay ra bảo vệ thân thể cô.

Đồng phục nữ sinh cao trung, thiết kế vạt áo hơi ngắn.

Trình Kiều một tay chống bên cửa sổ muốn đánh Lục Tiểu Hổ, khi giơ tay liền lộ một đoạn eo nhỏ trước mặt Trình Dã. Rất nhỏ, làn da trắng muốt, phảng phất có thể ngửi được ám hương mềm mại trên người.

Trì Dã có thể từ đoạn áo bị hở nhìn thấy càng nhiều, bộ vị mấu chốt chưa có lộ ra nhưng thoáng qua nháy mắt kia càng khiến người suy nghĩ bật bạ.

Hôm nay mặc là màu hồng hoa anh đào. Là kiểu dáng và màu sắc cô thích nhất.

Trì Dã yết hầu nghẹn lại, dời đi tầm mắt, trong đầu lại dựa vào xúc cảm cùng trí nhớ miêu tả hình dáng của cô.

Chuông vào học kêu lên.

Ngay trước khi giáo viên vào lớp Trì Dã nhanh chóng giữ vững eo cô, Lục Tiểu Hổ cũng chạy về lớp bên cạnh, nhưng sách giáo khoa hóa học lại rơi ngoài hành lang.

Vừa rồi bị cô đánh rơi ra ngoài.

Không biết sao lại xúi quẩy như vậy, tiết này chính là tiết hóa học.