Chương 5: Coi như chị em

Trì Dã nhanh chóng đem sách giáo khoa trên bàn của mình cho cô, “Về chỗ ngồi đi.”

Hắn không có sách, cũng may giáo viên không nói gì, chỉ cho hắn ra ngoài nhặt lại sách.

Trình Kiều nhẹ nhàng thở ra.

Trì Dã muốn nói với Trình Kiều chuyện đổi chỗ ngồi nhưng bên cô luôn có người.

Trì Dã chờ, chờ đến tiết cuối buổi chiều luôn, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, đi tới phía sau Trình Kiều đã nghe thấy cô nói muốn cùng Lê Tinh ngồi cùng bàn.

“Hu hu hu! Cảm ơn Lê bảo bối chọn tui! Tui có thể theo bà ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Quá tuyệt luôn! Bảo bối giỏi quá! Tui yêu bà muốn chết!”

Bọn họ rất thân thiết, ngồi cùng bàn cũng đã được một năm.

Mỗi lần đổi chỗ ngồi trong lớp sẽ bắt đầu ồn ào hẳn lên, chủ nhiệm lớp không cho bọn họ kéo bàn ghế qua lại nên Lê Tinh chỉ có thể cùng cô bắt đầu dọn sách vở để đổi chỗ.

Nhìn thấy Trì Dã ở phía sau, Lê Tinh gọi một tiếng: “Trì Dã.”

Trình Kiều lúc này mới quay đầu lại nhìn hắn.

“Trì tiểu cẩu!” Mắt cô sáng lên, “Cậu đổi chỗ ngồi à?”

“Ừm...”

Nhìn thấy trong tay cô cầm rất nhiều sách, Trì Dã nhận lấy hỗ trợ.

“Cậu ngồi chỗ nào?”

“Bàn năm tổ một.”

Vị trí kia không được tốt lắm, trên bảng phản quang sẽ không nhìn rõ chữ, nhưng vì gần cửa sổ nên rất nhiều nữ sinh trong lớp đều tranh nhau ngồi tổ một.

Lê Tinh trước kia thi chia lớp điểm cũng không tệ lắm, xem ra lần này chọn chỗ này là vì cô.

Trì Dã giúp hai người dọn xong sách vở, Lê Tinh mới nhớ tới chính hắn còn chưa dọn chỗ ngồi.

“Trì Dã, cậu ngồi đâu?” Cô không bỏ lỡ ánh mắt ngập ngừng của hắn phía sau Trình Kiều, “Cậu muốn ngồi cùng bàn với Trình Kiều sao? Tớ nhớ rõ thành tích của cậu xếp hạng năm, nếu cậu muốn chọn cũng được.”

Kỳ thật Trình Kiều muốn ngồi là bàn thứ hai nhưng đã có người chọn trước.

Nếu Trì Dã đến sớm một chút không chừng có thể chọn giúp Trình Kiều.

Trình Kiều cũng đang nhìn hắn, Trì Dã chỉ nói: “Không có, tôi muốn ngồi chính là bàn thứ sáu.”

Vừa vặn ở phía sau hai người.

Cái vị trí kia ở gần cửa sau, chủ nhiệm thường xuyên xuất quỷ nhập thần, người khác đều không muốn chọn.

Trì Dã đem sách vở của mình dọn qua, Trình Kiều quay đầu lại ghé vào bàn hắn, nhìn chằm chằm hắn thật lâu.

Trì Dã lo lắng chính mình bị cô nhìn thấu, vì vậy suốt quá trình đều không dám nhìn cô, cũng không cùng cô nói chuyện, mãi đến khi cánh tay cô che lại chỗ đặt sách của hắn.

“Trì tiểu cẩu.”

Trì Dã trái tim hoảng hốt, một chiếc bút rơi xuống đất.

Trình Kiều đem cằm gách lên chồng sách giáo khoa hắn mới đặt xuống, Trì Dã sau khi nhặt bút thì dựa vào lưng ghế cùng cô đối mặt, ánh mắt ổn định lại.

“Chuyện gì.”

Trình Kiều cười thần bí, “Tôi đã biết rồi.”

“Cậu biết cái gì?” Trái tim đột nhiên đập thật nhanh.

Trình Kiều lắc đầu, khóe miệng vẫn duy trì mỉm cười thần bí, sau đó đột nhiên đứng lên.

“Thật ngoan.”

Tóc hơi hơi đâm vào tay nhưng Trình Kiều không thèm để ý, vỗ vỗ đầu hắn sau đó lại quay đi, “Học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước.”

Trì Dã ở nơi không ai thấy nhấp môi cười trộm một cái.

Nhưng hắn rất nhanh liền cười không nổi.

Buổi chiều ánh nắng yếu dần, có không ít nam sinh đều thích ra sân thể dục chơi bóng, chỉ ngoại trừ ban nghệ thuật.

Buổi chiều mỗi ngày Hứa Dao Nhiên sẽ đi qua hành lang này, sau đó đi đến ban nghệ thuật đánh đàn.

Trình Kiều đem mặt chôn sau khuỷu tay, tầm mắt lại vẫn dõi theo thiếu niên ngoài cửa sổ kia, mãi đến khi hắn biến mất cuối hành lang.

“Đừng nhìn nữa, hôm nay phải làm tổng vệ sinh.” Lê Tinh đi qua đem cô xách lên, “Ngày nào cũng nhìn ngày nào cũng ngắm, có bản lĩnh thì sao không trực tiếp chạy ra mà ngắm.”

Trình Kiều bị nói đến mặt đỏ tai hồng, “Ai nói tớ không dám quang minh chính đại nhìn, tớ hiện tại liền ra ngoài nhìn.”

Hai nữ sinh cãi nhau chí chóe mà chạy ra phòng học, Trì Dã yên lặng khom lưng nhặt cây bút mà cô không cẩn thận làm rơi, sau khi đem sách giáo khoa trên mặt đất bỏ vào ngăn bàn liền đi lên sát bảng đen.

Lê Tinh kéo cô ra quầy ăn vặt, ngồi dưới tàng cây xem người khác chơi bóng.

Thời tiết khô nóng, nam sinh tùy ý trên sân bóng rổ đổ mồ hôi.

Nam sinh mặc áo bóng rổ số 1 lười biếng giơ tay ném ba lượt bóng, sau đó chán nản ngồi ở ghế bên cạnh uống nước, như là đối với thứ gì cũng không có nổi hứng thú.

“Kiều Kiều.”

“Nói.”

“Cậu cảm thấy Chu Xuyên thế nào?”

“Chẳng ra gì.”

Lê Tinh tức giận nhéo cánh tay cô, Trình Kiều tránh trái tránh phải, kem trong tay thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.

“Tớ đây cũng cảm thấy Hứa Dao Nhiên cũng chẳng ra gì!” Lê Tinh phản kích lại, “Hơn nữa hắn gần đây cùng Đào Tư Dư mắt đi mày lại, khẳng định không phải diễn.”

Động tác cắn kem của Trình Kiều khựng lại, ngồi ở bậc thang không nói chuyện.

Cô thích Hứa Dao Nhiên, nhưng Hứa Dao Nhiên không thích cô. Nghiêm túc mà nói, Hứa Dao Nhiên thậm chí còn không biết cô là ai.

“Tớ cảm thấy Trì Dã không tồi. Lớn lên đẹp trai, người lại tốt, quan trọng nhất là đối xử với cậu vô cùng tốt.” Lê Tinh kéo cánh tay cô, “Kiều Kiều, cậu có muốn suy xét một chút không?”

“Cậu nói bậy gì vậy, Trì tiểu cẩu là anh em tốt của tớ, chúng tớ mặc chung cái quần mà lớn lên, cậu ta không tốt với tôi thì tốt với ai?”

Trình Kiều đứng lên, một tay chống nạnh, đem cây kem từ trong miệng rút ra, chém đinh chặt sắt nói: “Chỉ quan hệ như vậy thôi, đối với tớ mà nói, nếu không nhìn đến cái chỗ kia, có coi nhau như chị em cũng không thành vấn đề.”

Trì Dã xuống lầu đổ rác vừa mới đi đến phía sau hai người: “...”

Tuy rằng biết quan hệ của bọn họ rất thân thiết, nhưng Lê Tinh quay đầu nhìn thấy Trì Dã sắc mặt đen như đáy nồi, vẫn quay đầu thành khẩn kiến nghị cô: “Tớ thấy chuyện này cậu cùng cậu ấy thương lượng một chút cũng được.”

Trình Kiều: “...?”

Trình Kiều: “!!!”

Trình Kiều: “Hi~ Trì tiểu cẩu.”