Chương 7: Quỳ thủy cũng thực lâu (2)

“Tớ thuận miệng nói thôi, ai mà biết cậu gọi thật.” Nhưng mà cô cùng Trì Dã quan hệ tốt, Lê Tinh cũng không muốn quản cô.

Giữa nữ sinh luôn có những chuyện thầm kín không tiện nói, vậy nên lúc xuống lầu còn tốn thêm chút thời gian.

Lê Tinh che trước mặt cô nhỏ giọng nói: “Kiều Kiều, ngực của cậu có vẻ thật sự hơi nhỏ, có cần đổi loại nội y khác mặc không?”

Nhỏ á?

Trình Kiều không có cái khái niệm này, nhưng sờ sờ vẫn cảm thấy có.

“Tớ chỗ nào nhỏ? Nói kiểu gì cũng phải B đi...” Trình Kiều nhìn thấy Lê Tinh đang cười, duỗi tay muốn đánh người, “Lê! Tinh! Cậu dám cười tui!”

“Tớ không cười mà.” Cô vẫn muốn nói dối.

Trình Kiều từ trên lầu đuổi xuống dưới lầu, làn váy đồng phục theo động tác nhảy bậc thang của hai người tạo nên độ cung đẹp đẽ.

Lê Tinh thấy Chu Xuyên dưới tàng cây chờ cô, “Được được, đừng đuổi nữa. Lần sau tớ chỉ cho cậu một cách, dùng trong khi “bà dì” đến, nhất định có thể lớn đến cup B.”

Thế nên hướng Trình Kiều vẫy vẫy tay liền đi rồi.

Lục Tiểu Hổ Mới từ nhà xe bước ra, xa xa mà nhìn thấy hai người bọn họ, ngừng ở bên cạnh Trì Dã, “Chậc chậc chậc, kỳ thật nếu Kiều muội không bạo lực như vậy, thực ra cũng rất đáng yêu.”

Trình Kiều tuổi nhỏ nhất trong đám bọn họ, nhưng sức lại lớn nhất, nếu cô đã đánh người, mười tên Lục Tiểu Hổ cũng ngăn không được.

“Lần trước nói cậu ấy ngực phẳng còn đánh tôi, cậu nghĩ xem nếu cái sức lực đó để dành cho ngực thì tốt biết bao.” Lục Tiểu Hổ nhìn đến Trình Kiều sắp đi lại đây, vội vàng trèo lên xe đạp, “Không nói nữa, tôi phải đi trước, Trì Dã cậu nhớ giúp tôi đem bóng rổ về.”

Khi đi ngang qua, Trình Kiều làm cái động tác đá người, Lục Tiểu Hổ sợ tới mức loạng choạng, đầu xe thiếu chút nữa đυ.ng vào lan can ven đường.

Lục Tiểu Hổ mắng một câu thô tục, Trình Kiều không để ý đến hắn, lập tức đi đến trước mặt Trì Dã.

“Hắn sao lại sai sử cậu rồi?” Trình Kiều ngồi trên ghế sau, quàng qua eo hắn, “Lần sau nếu Lục Tiểu Hổ lại đi tiệm net chơi game, không được giúp hắn mang bóng về.”

Trì Dã: “Ừm.”

“Để cha hắn lấy gậy nện chết hắn.”

Quả bóng rổ kia rất đắt, ít cũng vài trăm, bằng bọn họ một tháng sinh hoạt phí. Lục Tiểu Hổ xin xỏ ba hắn thật lâu mới mua được.

Nếu mà làm mất, khẳng định bị đánh một trận nên người.

Trì Dã khóe môi cong cong, “Được.”

-

Cạnh chợ bán đồ cũ mở một hiệu sách rất bí ẩn, tuy nói là hiệu sách nhưng càng giống tiệm tạp hóa hơn. Ngay cả bảng hiệu không có, trốn ở trong một cái hẻm nhỏ sâu thẳm, rất ít người tới đây.

Cửa gỗ cũ xưa, liền con mèo bên chậu hoa cũng lười biếng.

Trình Kiều không giống như là lần đầu tiên tới đây, cô nhảy nhót lấy mấy túi kẹo tặng cho ông chủ hiệu sách, sau đó liền tự mình lên bậc thang lầu hai.

Sau đó lại đột nhiên quay đầu lại, dựa ở trên tay vịn thần thần bí bí hỏi ông chủ: “Thúc thúc, cháu muốn cái loại sách kia được chứ?”

Ông chủ ra cái hiệu tay, Trì Dã không hiểu, nhưng Trình Kiều lập tức liền tươi cười, “OK!”

Cô chạy lên, Trì Dã đi theo ở phía sau.

Lầu hai không thể đẹp được như lầu một, tạp vật từng đôi chất bừa bộn bên nhau. Các loại đồ vật cổ cổ quái quái, thủ công, văn phòng phẩm, bồn hoa, còn có hai kệ sách.

Ánh mặt trời từ cửa sổ thấu rèm tiến vào, có thể nhìn thấy thật nhỏ hạt bụi ở trong không khí chìm nổi, giống như đang sáng lên.

Trình Kiều sau khi đi lên liền chạy tới giữa kệ sách.

“Cậu muốn tìm sách gì?”

Trì Dã nhăn mi, nhìn thấy trên mặt đất còn có nồi chén gáo bồn, cùng với một ít đồ tình thú.

Cửa hàng này thật đúng là cái gì cũng bán.

Trình Kiều thanh âm giấu sau kệ sách, “Tôi đương nhiên là tìm một ít thứ tốt a.” Cô ló đầu ra, đôi mắt cười tủm tỉm nhìn hắn, “Trì Dã, cậu đã từng xem qua loại sách này chưa?”

———

Tiểu cẩu: Ta không có khả năng không thấy quá

╮ ( ╯_╰ ) ╭