Chương 8: Đồ vật dưới háng đột nhiên đỉnh đỉnh đũng quần

Trì Dã nghe được ba chữ này xoay người liền đi, Trình Kiều duỗi tay túm chặt cổ áo hắn, đem người kéo lại.

“Cậu chạy cái gì nha.” Trình Kiều khoác cổ hắn, “Không được chạy, ngồi xuống.”

“Cậu tới đây là vì mua cái này?”

Trình Kiều kiêu ngạo nhướn lông mày, “Hứ. Tôi lợi hại chưa, nơi như này cũng bị tôi tìm được.”

Cô lợi hại chết đi được.

Trì Dã muốn lấy sách đi, “Cậu đừng xem.”

“Tôi xem thì làm sao, chẳng lẽ cậu chưa từng thấy qua?” Trình Kiều đem sách giơ lên cao, mở ra một trang.

Đều là thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, Trì Dã trước kia cũng bị Lục Tiểu Hổ gọi tới nhà xem qua loại sách này, liếc mắt một cái là có thể đoán được bên trong là cái nội dung gì.

Không chỉ sách, còn cả không ít phim cấm.

Trình Kiều vẫn không chuyển mắt mà nhìn hắn, Trì Dã ngước mắt nhìn thiếu nữ con ngươi thanh triệt, cùng với lông mi cong vυ"t.

Trong lòng ngứa ngáy, hắn nói dối.

“Không có, ai muốn xem mấy thứ này.”

Trì Dã muốn đem sách cất lên, nhưng vẫn là Trình Kiều nhanh hơn, cô còn lôi kéo hắn, “Vậy chúng ta cùng nhau xem.”

Kỳ thật cô cũng chưa từng xem qua, lần trước cùng Lê Tinh chỉ mới nhìn một chút. Lúc ấy trong tiệm chỉ còn một quyển kia, bị Lê Tinh lấy về nhà.

Trình Kiều đem cặp sách ném trên mặt đất, lôi kéo hắn cùng nhau ngồi xuống, Trì Dã bị bắt dựa gần bả vai cô.

Dưới ống tay áo ngắn, cánh tay thiếu nữ trắng nõn tinh tế, rõ ràng nhìn rất gầy, lại mềm mại không ngờ.

“Tuyệt đối lĩnh vực là cái gì?”

*Tên hán việt bộ truyện này cũng là “Tuyệt đối lĩnh vực”, thuần việt theo như mình tra thì là “trường tuyệt đối”. Xl mình cũng khong hiểu :v

Trình Kiều lấy chính là một quyển truyện tranh, cốt truyện rất đơn giản, hẳn là sơ cấp, hình ảnh cũng đều tương đối đơn thuần.

Bởi vì tên sách kì lạ, cô liền tò mò hỏi một câu.

Ánh hoàng hôn như có chân, yên lặng mà đem ánh sáng rời đi, Trì Dã núp trong bóng tối, giơ tay lướt qua làn váy cô, “Nơi này.”

“Cái gì?”

“Khoảng cách giữa làn váy đến tất quá đầu gối.”

Trì Dã hầu kết lăn lăn, rũ mắt không nhìn cô, từ góc độ Trình Kiều, chỉ có thể thấy trên mũi hắn toát ra một chút mồ hôi.

Biểu tình lại là thực đạm nhiên, như là đối với cái gì cũng không có hứng thú, “Cái này gọi là lĩnh vực tuyệt đối.”

“À ——” Trình Kiều kéo dài âm, bỗng nhiên đứng lên.

Cô cúi đầu nhìn chân mình, “Tôi chỗ này xem như tuyệt đối lĩnh vực sao?”

Kỳ thực chiều cao của Trình Kiều trong các nữ sinh rất bình thường, nhưng dáng người tỉ lệ tốt, chân rất dài, cho nên làn váy mặc ở trên người nhìn luôn như ngắn hơn một chút so những người khác.

Lúc này cô đứng ở trước mắt, Trì Dã mặt vừa lúc đối diện đoạn da thịt lộ ra giữa vớ quá đầu gối màu đen và làn váy kia.

Tuyết trắng tinh tế, lực dụ hoặc mười phần.

Khoảng cách gần đến nỗi khiến Trì Dã sinh ra ảo giác làn váy cô đảo qua chóp mũi hắn.

Không phải người có khoảng cách trung gian giữa tất cao và váy ngắn đều được coi là tuyệt đối lĩnh vực, nhưng Trình Kiều chắc chắn là như vậy.

Trì Dã có chút chật vật mà dời đi tầm mắt, lặng lẽ đem cặp sách đè ở trên hông, “…… Chắc vậy.”

“Cái gì mà chắc vậy, cậu phải nói là đúng vậy.”

Cái tính tình không chịu thua của Trình Kiều lại nổi lên, “Trì tiểu cẩu, lại không nghe lời có phải không?”

Trình Kiều cùng hắn đối mặt, cổ áo sơ mi theo động tác khom lưng trượt xuống, hắn mơ hồ thấy được một chút màu hồng nhạt.

Đồ vật dưới háng đột nhiên đỉnh đỉnh đũng quần.

“CMN!” Trì Dã rủa thầm một tiếng.

Trình Kiều còn chưa phát hiện, nhìn đến vành tai hắn phiếm hồng, cho rằng hắn chỉ là đơn thuần ngượng ngùng.

“Làm sao vậy? Ngực tôi không so lại Đào Tư Dư, nhưng quy thì chân cũng không tệ chứ.” Trình Kiều buông tha hắn, lưng dựa vào cánh tay hắn đọc sách.

Thiếu nữ ngược sáng, tóc được mạ lên một tầng kim sắc mềm mại.

Trì Dã không dám động, chỉ có thể cẩn thận mà dùng cặp sách che đi hormone xao động, đè thấp tiếng nói hỏi: “Cậu vì sao nhất định phải cùng Đào Tư Dư so sánh.”

Là bởi vì thích Hứa Dao Nhiên sao.