Chương 9: Hôn vào cự nhũ

Cô mãi không nói lời nào, loại trầm mặc này khiến Trì Dã có chút tự giễu chính mình.

Thời gian hắn ở phía sau cô có lẽ quá lâu, lâu đến mức cô dường như luôn không nhìn thấy hắn.

Quan hệ giữa hai người sớm đã có một vị trí nhất định, thời điểm muốn di dời liền phá lệ khó khăn.

Hạ xuống cảm xúc đang lên men trong lòng.

Cô không nói lời nào hẳn là cũng giống hắn vì cầu mà không được nên khổ sở.

“...Má nó! Bộ ngực này thật lớn quá! Trì Dã cậu mau xem!”

Trì Dã đang nghĩ ngợi làm thế nào để an ủi cô, Trình Kiều đã kích động mà lay lay bả vai hắn, “Thật sự rất lớn! Trên thế giới này thật sự có ngực lớn như vậy sao! Tôi thật muốn sờ thử một cái!”

Cô đọc truyện tranh đọc đến mê mẩn, khi quay đầu quyển sách vèo một cái chụp ở trên mặt hắn.

Vυ" lớn vẽ trên sách vừa lúc dán ở môi hắn, lấy xuống còn phát hiện trên mặt dính ít nước miếng.

“...Trình! Kiều!”

Thiếu nữ tay chân luống cuống chạm chạm miệng hắn, “Xin lỗi xin lỗi, tôi kích động quá ha ha ha!” Trình Kiều còn an ủi hắn, “Cậu cũng coi như được hôn ngực lớn, không thiệt.”

Ngực trong tranh vẽ thì cũng là ngực, cứ xem như là thật sự hôn ngực.

Mặt Trì Dã càng đen, hắn cũng không có nhiều tâm tình diễn kịch như vậy!

Không khí kiều diễm cùng mây mù trong lòng cùng lúc đều bị cuốn đi.

Tia sáng trong phòng dần tắt, sắc trời đã vãn.

Trì Dã nhặt lên cặp sách trên mặt đất gọi cô về nhà, nhân tiện đem truyện tranh trong tay cô nhét trở lại kệ sách, nhưng thời điểm Trình Kiều đi qua lại đem nó cầm xuống.

Còn cầm hai cuốn!

“Vốn dĩ tôi muốn tới đây mua sách, sao có thể tay không mà về.” Trình Kiều đứng ở quầy thu ngân, khuỷu tay huých huých cánh tay hắn, “Trì tiểu cẩu, cho vay ít tiền.”

Trì Dã: “……”

Mua truyện người lớn còn muốn hắn trả tiền.

Trình Kiều đáng thương vô cùng mà nói: “Tiền tiêu vặt mẹ cho không đủ, mượn mười tệ thôi, ngày mai mời cậu uống nước.”

“Không có lần sau.” Trì Dã nén lại cảm xúc muốn đem truyện người lớn từ trong lòng ngực cô rút ra, móc trong túi áo ra mười tệ trả cho chủ tiệm.

Hắn buồn bực đi ở trên đường, Trình Kiều hướng trong miệng hắn đút một nắm kẹo nổ.

Hắn thấy túi không đóng gói, còn tưởng đây là kẹo đường bình thường, kết quả nhấp một lát liềm phát hiện trong miệng nổ tạch tạch.

Trình Kiều ôm bụng chạy phía trước cười, Trì Dã lại tức đến nỗi phải gọi tên cô, “Trình! Kiều!”

“Lêu lêu lêu! Quỷ hẹp hòi! Không phục tới đánh tôi nè!”

Chạng vạng, đột nhiên trời đổ mưa to.

Ngày hôm qua mẹ Trình nói phải về nhà bà ngoại một chuyến, có thể vài ngày nữa mới về, cô không mang chìa khóa, di động cũng quên trong nhà.

Gia sản Trình Kiều toàn thân trên dưới chỉ còn một cái cặp sách.

Cô nhìn cửa sắt khóa chặt, quay đầu nhìn về phía so với mình ước chừng cao hơn một cái đầu - Trì Dã.

“Trì tiểu cẩu……”

Trì Dã cùng cô bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc một hồi lâu, hắn thở dài.

“…… Đi thôi.” Trì Dã xoay người, đi xuống lầu trước, quay đầu lại nhìn đến Trình Kiều còn đứng tại chỗ, “Tới nhà tôi.”

Thời tiết thay đổi thất thường, bọn họ không mang dù, trên đường trở về bị mưa xối, khi về đến nhà làn váy còn tích nước.

Quần áo Trì Dã cũng bị ướt dính, cả người khó chịu, sau khi hắn cởi giày tiến vào trước tiên tìm cho cô chiếc khăn lông sạch sẽ.

Xoay người thấy Trình Kiều còn đang lo lắng kia hai cuốn truyện người lớn, “May mà chưa bị thấm nước!”

Trì Dã cạn lời, Trì Dã muốn đánh người, nhưng hắn nhịn xuống.

“Cậu trước tiên đem đầu tóc lau khô đã!” Hắn đi tới, đem sách bỏ xuống.

Khăn lông trùm ở trên mặt chặn tầm mắt, Trình Kiều duỗi tay cào lung tung, chỉ sờ đến l*иg ngực cứng rắn dày rộng của hắn.

“Cậu để tôi xem một lần đã, chỉ một lần thôi!”

Sách này là bản lậu, chất lượng rất kém, trang giấy thô ráp, mực cũng in không rõ ràng, cô lo lắng bị nước mưa xối hỏng.

Trong mơ mơ màng màng bị người đẩy vào phòng tắm, thanh âm Trì Dã trên đỉnh đầu vang lên, “ Tôi tịch thu trước, cậu đem quần áo ướt thay ra rồi ra đây xem.”

Tuy rằng là mùa hạ, nhưng quần áo ướt mặc lâu đối với thân thể không tốt.

Trì Dã từ nhỏ một mình lớn lên, trẻ con nhà hàng xóm láng giềng có khi sẽ qua ở cùng hắn vài hôm, nhưng sau mười tuổi Trì Dã không cần người tới ở cùng nữa.

Chỉ có Trình Kiều vẫn thường xuyên lại đây, tủ quần áo cũng còn có quần áo của cô.

Nhưng Trì Dã dường như đã xem nhẹ tốc độ lớn lên của thân thể thiếu nữ tuổi dậy thì, mấy cái quần áo trong ngăn tủ, cô có vẻ đã mặc không vừa.

Trì Dã đứng trước tủ quần áo do dự thật lâu, quay đầu hỏi cô: “Cậu muốn thay bộ nào?”

Trình Kiều đứng trước gương ngoài phòng tắm sấy tóc, khoảng cách có hơi xa nên cô không nghe rõ, “Bộ gì cơ?”

Tóc sấy đã khô, Trì Dã khôn cần dùng máy sáy, cô có phần táo bạo, trước tiên đem quần áo trên người cởi bỏ.

Trì Dã đi qua, nhưng không tới gần, mơ hồ thấy cô bỏ ra đôi tất đen quá đầu gối, cẳng chân trắng nõn lộ ra, đường cong mềm mại xinh đẹp.

Áo sơ mi bị mưa thấm ướt nhẹp dán ở sau lưng cô, chiếu ra màu da mông lung, vừa rồi ở hiệu sách hắn nhìn được thoáng qua màu phấn nhẹ, lúc này rõ ràng mà phác họa ra.

Nội y thiếu nữ hình như đều thiên màu nhạt.

Hắn ở ban công gặp qua rất nhiều loại, nhưng lực dụ hoặc mỗi loại đối với hắn đều không đủ để so với lực dụ hoặc khi cô mặc trên người.

Thời điểm Trình Kiều xoay người, trước ngực cũng mông lung bày ra độ cung mê người.

Hai luồng nhũ thịt trắng nõn bị nội y màu hồng nhạt gắt gao bao lấy, ép ra khe rãnh rất nhỏ nhưng nhìn một cái huyết mạch liền cảm thấy sôi sục.

Tầm mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối diện, tay đang cầm quần áo của Trì Dã cứng đờ.