Chương 4:

Hồng Thư sửa soạn lại quần áo, mặc kệ đầu tóc còn đang ướt đã đón xe bus đi đến nhà thờ tổ của nhà họ Trần, không sai đâu, mợ hai của gia tộc họ Trần giàu có nhất nhì cả nước lại đi xe bus.

Mỗi tháng ông cụ Trần đều sẽ cho cô mười mấy triệu tiêu vặt, nhưng bởi vì hàng tháng cô đều phải gửi tiền về quê cho cha già đang lâm bệnh cho nên ăn gì uống gì cũng phải dè chừng.

Bình thường cô sẽ chọn mua thứ gì đó thật rẻ như nội tạng động vật hoặc trứng gà trứng vịt về chiên xào qua loa rồi ăn chung với cơm trắng, như thế vừa rẻ lại vừa nhanh, đôi khi cô còn chỉ ăn tạm đồ ăn liền chứ không mua thịt cá gì khác, trong phòng cô chất đống các loại mì ăn liền, ba năm sống ở thành phố, không biết cô đã tiêu thụ bao nhiêu thùng mì gói rồi nữa.

Da dẻ thân hình của cô xuống cấp nghiêm trọng một phần nguyên nhân rất lớn phụ thuộc vào chế độ ăn uống, nhưng cô không biết điều đó mà chỉ cho rằng no bụng là đủ, không hề để tâm đến dinh dưỡng hay chất phụ gia gì cả.

Xe bus dừng lại trạm đón khách sau đó Hồng Thư phải đi bộ vào con đường dẫn lên núi, nhà họ Trần mua cả ngọn núi làm nhà tổ, dưới chân núi có bảo vệ canh gác, vừa thấy cô, họ đã chặn lại.

"Bà thím kia, đi đâu đây? Định ăn trộm ăn cắp gì hả?"

Hồng Thư chưa bao giờ đi một mình lên nhà tổ, mỗi lần tới đều ngồi chung xe với Minh Quân cho nên bảo vệ không biết cô là ai, cô ấp úng lắp bắp nói:

"Tôi... tôi... tôi là... vợ của anh Quân."

Cô nói rất nhỏ gần như chỉ lí nhí trong miệng, bảo vệ lại nghe ra cái gì đó rồi gật gù hỏi: "Bà là vợ tài xế của cậu Quân à? Cái thằng đó mới ba mươi mấy mà lấy vợ già dữ, nhưng bà đi đâu đây? Ngọn núi này đâu phải ai muốn ra vào đều được?"

"Tôi không phải... tôi... đám giỗ..."

Hồng Thư căng thẳng đến mức nói không rõ lời, rõ ràng cô muốn nói mình là vợ Minh Quân đến nhà thờ tổ để lo liệu đám giỗ, nhưng kết quả đầu lưỡi cứ cứng đờ khiến bảo vệ chờ mà bực hết cả mình.

Gã ta xoay qua nói với đồng nghiệp: "Mày qua đó coi con mẹ đó ú ớ cái gì kìa, gặp tao mà là tài xế của cậu Quân, tao bỏ con vợ vừa ngu vừa xấu này tám kiếp rồi."

Đồng nghiệp đi qua nhìn Hồng Thư một lượt từ trên xuống dưới, trong mắt lộ rõ vẻ chê bai khiến cô vô cùng khó chịu.