Chương 6: Niềm vui gặp gỡ (6)

Kiếm khách khiêm tốn, nhưng chỉ có kiếm khách tài năng mới xứng với hai chữ tuyệt thế, kiếm xuất, đương đại có một không hai.

Không để ý tới khϊếp sợ chung quanh, Lâm Tầm thu kiếm đi đến trước mặt Đinh Thánh, thản nhiên nói:

“Lần thứ nhất, ngươi thua.”

“Kiếm giả, thà gãy không cong, ngươi không giống kiếm khách thuần túy.” Đinh Thánh đứng lên, “Độc của ta, bán thần hơi vô ý đều sẽ xuất sai trì, theo hiểu biết của ta, hiện tại đại lục có sáu bán thần, ngươi không ở trong đó.”

“Bây giờ, lần thứ hai.” Ngữ khí Lâm Tầm thực lãnh đạm, giống như đang trần thuật việc không quan trọng.

Đinh Thánh:

“Không cần thử, vô nghĩa thôi.”

Nếu đối phương có con bài chưa lật mình nhìn không thấu, cái gọi là dư lại cơ hội hai lần bất quá là lãng phí thời gian.

Đối thoại của hai người bị người có tâm tư trong lâu nghe được ù ù cạc cạc.

Về phần Tô Hưng Bang, sớm đã bị bộ kiếm pháp kia thuyết phục, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Lâm Tầm, sáng lên như nhìn bảo tàng.

Lâm Tầm đến chỗ Tô Hưng Bang, đi ngang qua Đinh Thánh, cước bộ không chút nào dừng lại, nhưng lưu lại một tiếng nói nhẹ nhàng.

“Nguyện thua cuộc, hy vọng Đinh lâu chủ là người biết giữ chữ tín.”

Đinh Thánh nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt biến hoá kỳ lạ.

“Đi thôi.” Lâm Tầm đứng trước mặt Tô Hưng Bang, cúi đầu nhìn hắn nói.

Tô Hưng Bang vội vàng đứng dậy, bởi vì bộ kiếm pháp vừa rồi, hiện tại vị trí của Lâm Tầm ở trong lòng hắn trực tiếp tăng lên.

Không để ý tới mấy cái đầu đang ngờ vực vô căn cứ, hoặc cảm thán, hoặc ghen tị trong Túy Tiên cư, Lâm Tầm xoay người, mang theo Tô Hưng Bang lập tức rời khỏi tửu lâu.

“Sư phụ!” Tô Hưng Bang do dự một chút: “Ngài sẽ không thật sự chuẩn bị thu lâu chủ Túy Tiên cư làm đồ đệ đấy chứ?”

Lâm Tầm: “Hắn so với “mấy con mèo” ngươi tìm cho ta tốt hơn nhiều.”

Tô Hưng Bang khóe miệng khẽ co rút, ở cùng một cấp độ để so sánh sao?

Hắn có chút thất thố:

“Năng lực của bọn họ có lẽ cũng tốt, nhưng suy xét trình độ nguy hiểm thích hợp một chút cũng là tất yếu .”

“Đinh Thánh là hạng người gì?”

Tô Hưng Bang không chút hàm hồ nói:

“Gϊếŧ người như ngóe, tâm ngoan thủ lạt.”

“Đây là nguyên nhân để ngươi khuyên can ta?”

Tô Hưng Bang gật đầu.

“Đây không phải là lý do.” Lâm Tầm khẽ cười một tiếng, “Bởi vì ngươi không biết ta là hạng người gì.”



Lâm Tầm không ở Hoàng đô lâu, mà đang nghiêm túc tuyển chọn, hắn cho Tô Hưng Bang thời gian bảy ngày, đi xử lí việc vặt vãnh “trong nhà”, mặc dù Tô Hưng Bang miệng nói không cần, nhưng hắn thân là hoàng tử, có một số việc vẫn cần thông tri cho người đáng tin.

Tô Hưng Bang lúc gần đi lưu lại cho hắn một truyền tấn phù, là ngũ thải thông tấn phù hoàng thất chuyên hưởng, chẳng những có thể thông tin, chỉ cần Lâm Tầm sử dụng lá bùa, Tô Hưng Bang có thể lập tức biết vị trí của hắn.

Một đường vào trong sương mù dày đặc, cùng giá rét trời đông không hợp, trong rừng có vài cây cối xanh ngắt ướŧ áŧ, không thấy tuyết đọng trắng đầu.

“Đi tiếp về phía trước chính là Thiên Thánh học viện, ” Lâm Tầm cuối cùng cũng nghỉ chân, ngẩng đầu nhìn sương mù mênh mông. “Học viện Thiên Thánh rất nổi danh, nói vậy vị trí xây dựng cũng phải nghiêm túc chọn lựa, nếu ta xây tông phái ở chỗ này, cách học viện không xa, hẳn là lựa chọn không tồi.”

Lâm Tầm nghĩ không sai, đây là nơi linh khí nồng đậm, quanh năm có sương mù dày đặc, lập vu ẩn tàng, lại thích hợp để tu luyện.

“Nếu đề cập qua để cho ta kiến tông lập phái, vậy ngươi có thực lực sáng lập một tông môn.”

Nơi này không một bóng người, hắn quỷ quái lầm bầm lầu bầu.

【Hệ thống: Một khu nhà quy mô kiến trúc nhỏ, mười lăm vạn linh thạch, một tòa cung điện, năm trăm vạn linh thạch. 】

“Muốn kiến trúc.” Tiền thắng được từ chỗ Đinh Thánh lại thêm dạ minh châu, Lâm Tầm miễn cưỡng góp được mười bốn vạn chín ngàn, mới trả hết nợ hai vạn linh thạch lại thiếu tiếp một ngàn.

“Không cần quá lớn.” Trong mắt Lâm Tầm có vài phần cân nhắc. “Cứ theo như vậy mà xây…”

Ngày thứ ba, khi ánh mắt trời đầu tiên đâm xuyên qua màn sương mù dày đặc, nơi này nghênh đón vị khách đầu tiên “Vị khách không mời mà đến.”

Một chiếc xe ngựa, bát con đỏ đại tuấn mã cao lớn, đỏ thẫm kéo xe, trán tuấn mã mọc sừng, ánh mắt sáng ngời, nhìn qua so bạch vĩ câu lần trước Tô Hưng Bang đi còn muốn khí phách hơn.

Lâm Tầm đứng dưới bóng một cây cổ thụ, nhìn chạy như bay đến xe ngựa, không tránh không né, đợi ngựa dừng lại bốn vó, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hí, hắn mới đi đến, thần sắc bình tĩnh nhìn vào bên trong xe ngựa, không có hỏi hắn tìm tới nơi này kiểu gì, mở miệng chỉ nói:

“Lâu không gặp, Đinh lâu chủ.”

Trên mã xa một vị bạch y nam tử bước xuống, hắn đạp tuyết đọng mà đi, gần như hòa cùng thiên địa, hòa thành một mảnh tuyết trắng.

Đinh Thánh không phải một mình tới đây, đi theo phía sau hắn là một vị lão giả đầu bạc đi lại tập tễnh, khi ở Túy Tiên cư, lão giả này đi theo phía sau Đinh Thánh, nhìn như gần đất xa trời, chỉ có ánh mắt còn một chút tinh quang.

“Người của chúng ta không cần theo sát quá, lui về khoảng mấy dặm.” Lão giả dùng thanh hóa tuyến, truyền tới bên tai Đinh Thánh. “Tình huống cụ thể bên trong còn chưa biết được.”

Hai ngày trước sương mù vô cùng dày, cho tới hôm nay mới có tiêu tán mờ mờ.

Lâm Tầm đi trước dẫn đường, vượt qua từng lớp sương mù che phủ, có thể mơ hồ nhìn thấy phía trước có một loại “sinh vật” kì lạ, thân thể vặn vẹo nhưng không nhúc nhích.

Đinh Thánh thong dong đi lại, lúc đi trong tay áo rơi ra bột phấn trong suốt, sương mù dày đặc vừa mới lây dính một chút liền như bút lông được cọ rửa trong hồ nước, một tầng rồi tiếp một tầng dần trở nên nhạt đi, khuếch tán ra ngoài, trong chốc lát, dương quang ấm áp, chỉ còn thứ mùi kỳ dị nhàn nhạt trong không khí.

Sương mù dày đặc rút đi, “Sinh vật” dữ tợn đúng là một pho tượng hình kiến trúc hoa mẫu đơn, sáng ngân hồng sắc, hoa nở phức tạp vô cùng, nhìn dưới ánh mặt trời, đẹp đến không gì sánh được.

Mẫu đơn tới bây giờ luôn là loài hoa quý tộc, ung dung, đẹp đẽ, quý giá, sang hèn cùng hưởng.

– “Lần đầu tiên ta nhìn thấy Đinh lâu chủ, ta đã cảm thấy ngươi hẳn phải ở một nơi như vậy.” Lâm Tầm nhìn kiến trúc mẫu đơn trước mắt, ngâm: “Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc. Hoa khai thời tiết động kinh thành.”

Trong nháy mắt nghe thấy câu thơ, trong mắt Đinh Thánh chợt trào ra sát ý, ánh mắt như đao, sắc bén dò xét Lâm Tầm.

Nhưng Lâm Tầm từ đầu đến cuối cũng chỉ khoanh tay đứng đó, mặc gió thổi mái tóc dài của hắn, ánh mắt tinh tế lại đơn thuần, không trộn lẫn nửa phần giả dối.

Bỗng nhiên, Lâm Tầm hơi hơi nghiêng mặt:

“Muốn vào xem… không?”

Đinh Thánh không trả lời, nhưng cũng không cự tuyệt.

Dọc đường đi, chỉ nghe thấy Lâm Tầm nói chuyện một mình:

“Đinh lâu chủ hẳn là nhớ rõ giải thưởng tỷ thí của chúng ta, ngươi thua, thì phải bái ta làm thầy.”

lòng hiếu kỳ nhạt nhẽo của Đinh Thánh lúc này nổi lên gợn sóng, kiếm khách giống Lâm Tầm như vậy, chỉ cần thoáng giơ một tay là sẽ có hang loạt thiên tài chen chúc mà đến, vì sao phải chấp nhất với hắn? Mà kiếm khách thường thích độc lai độc vãng, nghĩ mọi cách để thu đồ đệ đệ như vậy phỏng chừng cũng là người duy nhất từ xưa đến nay.

“Tay.” Lâm Tầm đột nhiên dừng lại cước bộ, quay đầu về phía Đinh Thánh nói.

Đinh Thánh cũng muốn nhìn xem hắn có thể làm ra trò xiếc gì, nên cũng phối hợp xòe bàn tay ra.

Lấy tay làm kiếm, vẽ một nét trên không, lòng bàn tay như ngọc bị kiếm khí họa ra một vết máu. Lâm Tầm dính một ít máu ở đầu ngón tay, lấy ra một kiếm tuệ trong không gian giới chỉ, bôi lên mặt ngoài của ngọc hoàn.

Trong nháy mắt hắn bôi vết máu lên ngọc hoàn, chẳng những là lão giả đầu bạc, cả mặt Đinh Thánh cũng biến sắc, biểu tình nhìn Lâm Tầm làm như không thể tin.

Trong nháy mắt vết máu nhiễm lên ngọc hoàn, kiếm tuệ ẩn ẩn phát ra một trận lam mang, thoát ra khỏi tay hắn, bay tới lòng bàn tay của Đinh Thánh.

Lâm Tầm quan sát, cảm thán lấy máu nhận chủ thật thần kỳ.

“Lễ bái sư.”

Hắn mặt không đổi sắc nói, bởi vì lúc nãy cúi đầu nên Lâm Tầm không nhìn thấy biểu tình biến hóa trong nháy mắt đó của Đinh Thánh.

Đinh Thánh nhìn kiếm tuệ trong tay, trên ngọc hoàn thế nhưng cũng điêu khắc một đóa mẫu đơn nho nhỏ, xinh xắn, trông rất sống động.

“Nó rất hợp với ngươi.” Lâm Tầm chậm rãi nói: “Nói cũng kỳ quái, bất luận là kiến trúc, còn có kiếm tuệ này đều cho ta cái cảm giác có chút giống cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy ngươi.”

【Hệ thống: sử dụng kiếm khí một trăm linh thạch, tạo ra kiếm tuệ một ngàn linh thạch, thỉnh kí chủ trả lại trong thời gian quy định. 】

“Ngươi có thể tự đi dạo xung quanh, ta còn có việc trong chốc lát.” Nói xong câu đó, Lâm Tầm như là cái gì cũng chưa phát sinh, một mình yên lặng đi xa, không có lưu ý tới Đinh Thánh phía sau. Hắn đi tới góc hẻo lánh không người, dùng thông tấn phù thông báo vị trí cho Tô Hưng Bang, cũng dặn hắn lúc tới nhớ mang nhiều linh thạch một chút.

Hắn đi tiêu sái, để Đinh Thánh một mình im lặng đứng tại chỗ thật lâu, không biết qua bao lâu, khóe miệng hắn có một tia cười trào phúng:

“Buồn cười là lại có người dùng mẫu đơn để so sánh với ta.”

Nghe vậy trong mắt lão giả đầu bạc phía sau mang theo thương hại cùng kính sợ.

“Càng buồn cười hơn chính là, người này còn không sợ trong máu của ta có độc.”

Đinh Thánh úp lòng bàn tay xuống, một giọt huyết châu rơi trên tuyết trắng dày như một ngọn lửa mãnh liệt nổi lên, tuyết bị đốt thủng, đất đai ở phía dưới nháy mắt biến thành màu tím đen, không có một chút sinh cơ, tấc đất bị huyết nhuộm dần này sau này sợ là tấc cỏ khó sinh.

“Sáng rực như lửa sao…” Hắn nhìn kiếm tuệ trên tay, mẫu đơn bên trên mỹ lệ, đẹp đẽ, “Hay là thiết cốt băng tâm?”



Lâm Tầm thượng không biết mình đã làm Đinh Thánh trong lòng nổi lên gợn sóng ra sao, giải quyết xong chuyện linh thạch, tùy ý tìm một chỗ chợp mắt một lát.

【Hệ thống: Huyết dịch của hắn có kịch độc, nếu không phải ngươi có thiên kiếm cương hộ thể thì đã sớm hóa thành một vũng máu loãng. 】

Lâm Tầm nghiêng đầu, điều chỉnh đến một góc độ thoải mái.

“Ít nhất kiếm cương này là miễn phí, hiệu quả cũng không tồi.”

Hệ thống không phủ nhận, thật lâu sau: 【 Làm sao ngươi biết bản thân không sợ độc? 】

Lâm Tầm, “Trong Túy Tiên cư, ta khıêυ khí©h Đinh Thánh như vậy, hắn không có khả năng dễ dàng buông tha cho ta, trong tỷ thí đã ước định chỉ có thể phong ấn linh lực, không có nghĩa là khi chấm dứt tỷ thí hắn không thể dùng độc lấy mạng ta. Nhưng mà ngươi cũng không có bất kỳ cảnh cáo gì, ta vẫn bình yên vô sự đi ra từ trong lâu.”

【Hệ thống: Hắn muốn hại mạng của ngươi, ngươi lại tặng hắn mẫu đơn, ám chỉ hắn sáng rực như lửa, thiết cốt băng tâm. 】

Lâm Tầm mở mắt ra, nhíu mày, “Ngươi hiểu như vậy?”

【Hệ thống: Có thể hắn sẽ hiểu vậy? 】

“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”

Cái này không lẽ là phương thức giải độc?

Vưu vật nhân gian, sang hèn cùng hưởng, chí nguyện nhân sinh cao cỡ nào!

Cuối cùng hắn lại nói:

“Tính tình của Đinh Thánh không phải quá tệ, điểm ngược lại với dự liệu của ta, còn tưởng rằng hắn nghe được kiểu so sánh thì sẽ trực tiếp ra tay lấy mạng ta, nhưng nhìn qua hiệu quả tốt ngoài ý muốn.”

【Hệ thống: … 】