Chương 7: Niềm Vui Gặp Gỡ (7)

Ngày thứ hai Đinh Thánh tới, Tô Hưng Bang đã trở lại trước thời hạn, Lâm Tầm cho hắn thời gian bảy ngày, Tô Hưng Bang lại còn dư phân nửa, không biết là hắn xử sự quả quyết, hay là không có gì lưu luyến với thời gian trong hoàng cung.

Hắn xuống ngựa, nắm dây cương bước nhanh tới, mà phía sau hắn, dẫn theo một thiếu niên trắng nõn, giữa hai lông mày Tô Hưng Bang tạo ra một khe nhỏ, tuy không rõ ràng, nhưng trong mắt nổi bật sự không kiên nhẫn.

Lâm Tầm đang ở dưới tàng cây phơi nắng cảm thấy có chút ý tứ, Tô Hưng Bang gia giáo từ trước đến nay vẫn tốt, làm hoàng tử, so với bạn đồng trang lứa, phần lớn thời gian hỉ nộ không hiện ra, lần này toàn thân lại tản ra một cỗ khí tức người lạ chớ gần.

“Sư phụ.” Khi còn cách hắn mười trượng, Tô Hưng Bang hành lễ.

Không thể không nói, lần Lâm Tầm múa một bộ trừ tà kiếm pháp vẫn khá có giá trị, ít nhất đã làm trong lòng Tô Hưng Bang dần dần thừa nhận tên sư phụ này.

Lâm Tầm vuốt cằm, xem như đáp lại.

Dương quang hiếm có xuyên qua tuyết trắng chiếu rọi trên người Lâm Tầm, Tô Hưng Bang có chút kỳ quái nói:

“Ta nhớ rõ trong phạm vi hơn mấy chục dặm của học viện Thiên Thánh đều là sương mù, cũng có lúc có ánh mặt trời ấm áp, nhưng vẫn đang mùa đông, thật sự quái lạ.”

Lâm Tầm khoát tay nói:

“Ước chừng là độc tố trong không khí vẫn chưa hoàn toàn tản đi, sương mù chưa tụ lại được.”

“Độc tố?” Tô Hưng Bang đầu tiên sợ run một giây, rồi sau đó ánh mắt cảnh giác lên, “Chẳng lẽ Đinh Thánh đã tới nơi này?”

Lâm Tầm cải chính cho hắn: “Đã tới.”

Đến, còn chưa đi.

Nghĩ đến lần tỷ thí quỷ dị kia, Tô Hưng Bang trầm mặc một chút, nhưng không mở miệng khuyên bảo nữa, hắn không cho là một câu của mình có thể làm Lâm Tầm thay đổi suy nghĩ.

“Ngươi trở về trước thời hạn cũng tốt.” Khi nói chuyện ánh mắt Lâm Tầm ngắn ngủi một giây dừng lại trên người thiếu niên phía sau Tô Hưng Bang nãy giờ không nói gì.

“Ninh Thính Nam.” Thiếu niên rất có mắt, chủ động mở miệng giới thiệu.

"Ninh?” Lâm Tầm thản nhiên nói: “Cái họ này gần đây hình như đã nghe qua ở đâu rồi.”

Tô Hưng Bang nói:

“Phụ thân hắn là Đại tướng quân Ninh Hà, huynh trưởng là Ninh Phù Hưng.”

“Phù Hưng.” Đối với tên này, Lâm Tầm vẫn có vài phần ấn tượng, hắn ngưng mắt nhìn Ninh Thính Nam: “Cũng chẳng biết tại sao, ta thấy ngươi luôn có một loại cảm giác thân thiết, trên người của ngươi có dao động mà ta quen thuộc.”

Lúc nói ra câu này, hắn ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt có mấy phần thất thần.

Là đang tưởng niệm cố nhân sao?

Ninh Thính Nam thò đầu ra từ phía sau Tô Hưng Bang, hai mắt đen láy mang theo vài phần tò mò nhìn Lâm Tầm, người mặc áo choàng màu đen này nhìn qua cũng chỉ lớn ngang hắn, số tuổi thật sự có khả năng đã đến mấy trăm tuổi rồi, ngoại trừ tướng mạo, hắn đơn giản ngồi dưới đất, lại tựa như tri âm tri kỷ, cảm giác thanh cao, thần bí làm cho người khác ngưỡng mộ.

Cũng chính là lần hơi hơi thất thần này, Tô Hưng Bang mới lần đầu tiên rõ ràng biết được, trong miệng hắn sư phụ từng là một thiếu niên bị thịt, lại không biết hắn đã nhiều lần đi qua tang thương, đại đạo vô tận, đã cáo biệt bao nhiêu cố nhân.

【Hệ thống: Đừng suy nghĩ nhiều, các ngươi đều là sơ kỳ trúc cơ, tu vi nông cạn, mà tu vi trúc cơ của ngươi cũng là hổ giấy, chẳng qua là thủ thuật che mắt gia tộc Lâm thị, bản thân ngươi không hề có linh lực. 】

Một chút tu vi cũng không có, trở lại Lâm gia nhất định khiến người hoài nghi, dù sao phụ mẫu Lâm Tầm đều là thiên tài tu luyện, hiện tại ra khỏi Lâm gia, hệ thống cũng không dùng thủ thuật che mắt nữa, hắn nhìn qua phỏng chừng cùng người thường không có gì khác biệt.

Lâm Tầm giật mình, trước nay đến với thế giới này, hắn đã đυ.ng tới những người có tu vi ở tít bên trên cách xa hắn, ví như Tô Hưng Bang là người nổi bật trong đó, Đinh Thánh xem như một ngọn núi cao không thể vượt qua, khó mà được một lần nhìn thấy người có tu vi trúc cơ, nền tảng cũng không vững chắc, nên tự nhiên có loại cảm giác gần gũi.

Đợi hắn lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tô Hưng Bang và Ninh Thính Nam một trước một sau đang nhìn mình, người trước ánh mắt nhiều thêm vài phần suy nghĩ sâu xa, người sau lại là ánh mắt sợ hãi.

“Tựa hồ là thất thần.” Lâm Tầm khẽ cong khóe miệng, “Vừa nghĩ một việc lúc trước, bỗng nhiên hiểu ra chút chuyện.”

Hắn chú ý tới cân nhắc trong ánh mắt của Tô Hưng Bang: “Ngươi sao thế, hiểu ra cái gì?”

Hay là hắn vô ý lộ chân tướng làm người hoài nghi, cũng không phải không có khả năng, Tô Hưng Bang vẫn luôn không hoài nghi qua tu vi của hắn quả thực là có chút kỳ quái.

Tô Hưng Bang hít một hơi thật sâu, ôm quyền nói:

“Đại đạo tranh phong, khả hành bất khả thối.”

Tu luyện vốn là một còn đường dài không ngừng chia ly, với thân nhân, với bạn cũ, kiếm khách càng là con đường cơ khổ trác tuyệt.

“Sư phụ muốn cho ta hiểu, ta đã ngầm hiểu.” Hắn lần thứ hai cúc cung, “Từ nay về sau, đệ tử nhất định đi ngược dòng, tuyệt không lui lại.”

Lâm Tầm nhíu mày, vì sao ta nghe không hiểu hắn đang nói gì?

“Ngươi đi tu luyện trước, ngày mai theo vi sư xuất tông một chuyến.”

Trước đem người đuổi đi rồi lại nói.

Tô Hưng Bang lại quỷ dị mà cả người tràn ngập ý chí chiến đấu, ngẩng đầu bước vào kiến trúc mẫu đơn, thậm chí không lưu ý đến vẻ ngoài đóa hoa kỳ quái của tông môn này.

Thấy Tô Hưng Bang đi rồi, ánh mắt Ninh Thính Nam nhất thời sốt ruột đỏ lên, đôi mắt trông mong mà nhìn chằm chằm Lâm Tầm.

Lâm Tầm:

“Có tiền không?”

Ninh Thính Nam gật đầu.

“Nhiều tiền không?”

Ninh Thính Nam lại gật đầu.

Lâm Tầm:

“Ngươi có thể đi vào.”

Ninh Thính Nam cảm kích nhìn hắn một cái, hắn cũng không tin Lâm Tầm vì tiền mới cho hắn vào, tu vi đến cảnh giới này rồi, làm sao có thể thiếu linh thạch? Nhất định là do mình có chỗ nào đó giống với người Lâm Tầm quen khi trước, hắn mới mở lòng từ bi chấp thuận cho mình đi vào.

Trước khi bước vào cửa trướcc, Ninh Thính Nam lần thứ hai xoay người nhìn thoáng qua Lâm Tầm, trong lòng nhận định hắn là người tốt, không chút nào ghét bỏ tu vi trúc cơ mỏng manh của mình.

Ta sẽ nhớ kỹ phần ân tình này. Trong nội tâm Ninh Thính Nam yên lặng phát thệ.

Lâm Tầm tất nhiên không có khả năng xem thường hắn, theo ý nào đó mà nói, hắn mới phải là người yếu nhất kia.

Hắn đứng dậy, một tầng bông tuyết mỏng manh trên vai chấn động rơi xuống mặt đất, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác kỳ quái, ánh mắt dừng lại phía sau kiến trúc mẫu đơn, nam tử bạch y tóc đen đứng ở bên ngoài chóp đỉnh đóa hoa, sáng trong như nguyệt, tầm mắt không e dè mà dừng trên người hắn.

Lâm Tầm ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ duyên dáng, mũ của đấu bồng hắc sắc chậm rãi chảy xuống, cái tay tinh tế trắng nõn vươn về hướng đó, tươi cười còn minh mị (tươi đẹp/ long lanh/ rạng rỡ) hơn sơn sắc mùa xuân.

Ngược dương quang, như thần tiên mỹ hảo mà trang trọng.

“Đến đây.” Hắn khẽ mở môi mỏng.

Mau xuống đây, ngươi như vậy có vẻ cao hơn ta rất nhiều, người thấy không mấy vui vẻ.

Nhìn cái tươi cười kia, hai mắt lạnh như băng của Đinh Thánh như xuất hiện một vết nứt, như gió táp một đạo bóng trắng nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, tay trái gắt gao chế trụ cái cổ yếu ớt, trong đôi mắt như có sắc đỏ thẫm:

“Nói cho ta biết, đến tột cùng ngươi đang ôm ấp ý đồ gì?”

Toàn thân hắn đều là sát khí, như vừa chạy ra khỏi địa ngục Tu La.

Người khác thấy hắn như thấy ma quỷ, e sợ tránh không kịp, sao lại có người trăm phương nghìn kế mà muốn hắn tới gần?

Tốc độ Đinh Thánh quá nhanh, Lâm Tầm thậm chí không kịp triệu hoán hệ thống xuất kiếm.

“Sao lại không né?” Trong mắt Đinh Thánh nhiều thêm vài phần dữ tợn.

Đương nhiên là do ngươi quá nhanh, Lâm Tầm chối bỏ ý tưởng này rất nhanh, nói một người nam nhân quá nhanh thì có chút không lễ phép.

“Rất cao …” Ánh mắt của hắn lướt qua Đinh Thánh, dừng ở đỉnh kiến trúc hoa mẫu đơn kia. “Mỹ nhân như hoa như mây xa cách, cho nên đến bên cạnh ta, không được sao?”

Chiều cao chính là điểm yếu của hắn, đứng cao như vậy, làm hắn có vẻ như người lùn, ai có thể vui vẻ nổi chứ?

Cái tay chỉ tùy thời có thể lấy mạng hắn vẫn không rời đi, nhưng sát khí ngập trời cũng từ từ tan đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lâm Tầm: Ta đã bảo mà, tính tình Đinh Thánh vẫn thực tốt, khen một câu cũng không có ý đồ gϊếŧ ta.

Hệ thống: …