Chương 20: Niềm vui gặp gỡ (20)

Trong lúc mọi người đang tập trung ánh mắt, một thân ảnh nhẹ nhàng bay lên, đứng thẳng ở trên đài tỷ thí, theo sau hắn là một đạo kiếm quang thình lình xuất hiện trên không trung, thanh niên mặc bạch y của học viện Thiên Thánh, tóc đen tung bay, ánh mắt lạnh lẽo.

“Ngoạn kiếm sao?” Khóe môi Lâm Tầm treo lên nụ cười nghiền ngẫm.

Chữ ‘ngoạn này nói ra đặc biệt không nể mặt người, y không cố tình che dấu thanh âm của mình, dẫn tới không ít ánh mắt bất thiện của người khác bắn tới.

Người trong Hợp Hoan Tông lại không cảm thấy có bất kỳ cái gì không phải, bọn họ từng thấy qua kiếm pháp của Lâm Tầm, tựa như đã từng thưởng thức qua một nữ tử khuynh quốc khuynh thành, hiện tại tư sắc bình thường đã khó xem vào trong mắt.

May sao Hạ Dạ Bạch đã lên đài, ngăn cản một trận khẩu chiến.

Phương thức hắn lên sân khấu đặc biệt giản dị, đi lên bằng cầu thang, không phải không nghĩ làm một màn đặc sắc một xíu, thật sự là chỉ với năng lực này, Bắc Cung Hàn dựa vào là kiếm khí, đừng nói kiếm khí, nguyên khí của hắn cũng chẳng ra gì.

“Hạ Dạ Bạch.” trong ánh mắt Bắc Cung Hàn mang theo khinh thường, hiển nhiên là cảm thấy mình cùng với hắn so đấu làm mất hết mặt mũi, xác thật, lấy năng lực của hắn, gặp một môn sinh thiên tài trong học viện sẽ có một trận chiến đúng năng lực, hiện tại lại sắp cùng cái ‘ bao cỏ ’ này quyết đấu, tỷ thí nhất định mất đi tính đặc sắc.

Hạ Dạ Bạch chưa từng chú ý đến đối thủ của mình, quy củ đứng ở trên đài, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy rất nhiều người, phụ thân huynh trưởng của mình, còn có...... Hắn chung quy vẫn là không có nhìn về phương hướng của Lục Thiên Hàn, lúc này, phản ứng đầu tiên của hắn thế nhưng lại là nhìn về phía Lâm Tầm đang ở giữa tầng khán đài đầu tiên, còn có những người gọi là ‘ đồng môn ’của mình.

Tốt xấu cũng là đệ tử của mình, Lâm Tầm cho rằng cái ánh mắt này là muốn y biểu thị chút gì đó, vì thế y vỗ tay vài cái, mặt vô biểu tình nói: “Cố lên.” Thuận tiện quay đầu lại nhìn thoáng qua các đệ tử đứng phía sau.

Người phía sau hiểu ý, tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, mặt vô biểu tình: “Cố lên.”

Hạ Dạ Bạch:....

Tô Diệu ở dưới đài thấy hai người đều đã lên đài, giơ tay làm ra cái hiệu lệnh: “Tân sinh đại bỉ, chính thức bắt đầu!”

Thanh âm mềm mại của nữ tử lại mang theo cỗ anh khí, bỗng nhiên vang vọng tử phương.

Giờ khắc này, ý chí chiến đấu của những người tham gia thi đấu như ngọn lửa bốc lên, tân sinh đại bỉ, là cách chứng thực sự vang danh, phải nỗ lực nắm chắc trong tay!

Giờ khắc này, ý chí chiến đấu của những người tham gia thi đấu như ngọn lửa bốc lên, tân sinh đại bi, là cách chứng thực sự vang danh, phải nỗ lực nắm chắc trong tay!

Bắc Cung Hàn nhìn linh khí Hạ Dạ Bạch phù phiếm trước mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta nhường ngươi ba chiêu”

Trên khán đài sắc mặt tộc trưởng Triệu thị có chút khó coi: “Bắc Cung Hàn này cũng có chút quá kiêu ngạo rồi.”

Quan hệ giữa hắn cùng Hạ Hầu rất tốt, Hạ Dạ Bạch cũng coi như là hắn nhìn từ nhỏ lớn lên, ngay tại chỗ bị chế nhạo như vậy, tất nhiên là không thích cho được.

Hạ Hầu gia cũng hơi hơi nhíu mi lại, tiểu nhi tử nhà hắn tuy rằng không biết cố gắng, nhưng không phải ai cũng có thể nói.

Hạ Dạ Bạch cũng là lòng không có lễ nghĩa liêm sỉ gì, điểm này từ nhiều năm tự lấy danh là môn sinh của Lục Thiên Hàn có thể thấy được, nếu đối phương nói nhường ba chiêu, hắn không có lý do không nhận.

“Linh đạo, vận khí khống chế linh hồn, ẩn thế mà tu, ứng thế mà tồn, tu sĩ khống chế mọi vật, linh đạo giả...... Ngự nhân"

Ngự nhân, là thao túng người sao?

Hạ Dạ Bạch đứng tại chỗ không có động tác gì, màu sắc trong con ngươi càng lúc càng mờ nhạt, Bắc Cung Hàn ở trước mặt hắn xem ra đã không phải một người hoàn chỉnh, mà là vô số điểm ánh sáng tạo thành thân thể.

Tu sĩ tu hành cần phải hấp thu linh khí thiên địa, nhưng linh lực người nào càng cường đại, càng làm cho linh sư khống chế dễ dàng.

Nhìn thấy rồi!

Con ngươi Hạ Dạ Bạch đột nhiên run lên, hắn nhìn thấy rồi, những điểm ánh sáng nhỏ vụn đó, ngàn vạn tia linh khí tung hoành ngang dọc trong các rãnh của nó!

"Tê."

Đôi mắt đột nhiên nhắm lại, rồi mở ra, tinh thần lực của hắn hiện tại hầu như chưa tới cảnh giới có thể thao túng linh khí hoàn toàn, nhiều nhất là khống chế một chút trong đó.

Vì thế, mọi người ở hiện trường chỉ nhìn thấy đường đường tiểu vương gia hầu phủ lại trừng lớn đôi mắt hướng Bắc Cung Hàn, sau đó, sau đó chớp chớp ba cái. Đây là...... Đang, đang phóng điện?

Mọi người không cầm được đem ánh mắt chăm chú ở trên người Bắc Cung Hàn, không biết làm đương sự có cảm tưởng gì?

Bắc Cung Hàn người này, trên người sở hữu ngạo khí của một tu kiếm giả, sao có thể chịu được vũ nhục như vậy, Thanh Hồng Kiếm từ sau lưng hắn xé trời mà ra, giống như là xuyên thủng không gian, mang theo khí thế ngập trời, một kiếm này, cực kỳ phi phàm.

Hạ Dạ Bạch liên tục lui về phía sau, lấy tu vi của hắn vô pháp chống đỡ một kiếm này.

Trận đấu sắp kết thúc rồi.

Đây là tiếng lòng mọi người ở đây.

Cơ hồ liền trong lúc mọi người đều cho rằng Hạ Dạ Bạch nhất định thua, hắn đột nhiên...... Chớp chớp đôi mắt.

Mũi kiếm vốn đã sắp đâm thủng bả vai lại ngừng lại.

Trong ánh mắt Bắc Cung Hàn lộ ra khϊếp sợ: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Hạ Dạ Bạch cắn chặt môi, sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn dùng ý niệm miễn cưỡng khống chế được hơn mười đạo linh khí trên người Bắc Cung Hàn, nhưng chính hắn cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt, có khi trong nháy mắt hắn cảm thấy hai mắt của mình sắp phải vỡ ra.

Bắc Cung Hàn không tin tà ma, mũi kiếm đâm lên một tấc.

Xung quanh đồng tử Hạ Dạ Bạch bị dây thần kinh che kín rậm rạp, nỗ lực kiềm chế hành động của Bắc Cung Hàn.

Vì thế, trong sân nhìn thấy chính là hình ảnh lúc ban đầu đã thăng cấp.

Mỗi lần Bắc Cung Hàn sát khí ngập trời, Hạ Dạ Bạch chớp đôi mắt một chút, kiếm dừng lại.

Hạ Dạ Bạch chớp đôi mắt lần hai, người lui ra.

Hạ Dạ Bạch chớp lần ba, linh khí Bắc Cung Hàn liền yếu đi không ít.

Trên đài có người nuốt xuống nước miếng: “Đây không phải là do ta tự nghĩ như vậy đi?”

“Hẳn là...... Không phải.” Có người đáp lại, nhưng lại có vẻ không đủ tự tin.

“Trời ơi.” Vẫn là một nữ môn sinh nói ra tiếng lòng của mọi người đầu tiên: “Đây có phải là Bắc Cung học trưởng đam mê phương diện kia hay không?”

Loại biểu tình ẩn nhẫn này, còn có chút do dự không muốn chối từ, thấy thế nào đều cũng là một nam tử đang ra tay tàn nhẫn đối với người yêu, nhưng lại không đành lòng.

Như là chứng minh suy đoán của mọi người, một hàng nước mắt lẳng lặng từ trong mắt Hạ Dạ Bạch tràn đầy ra.

‘Đông’ một tiếng, kiếm Bắc Cung Hàn rơi trên mặt đất, trên mặt tất cả đều là không thể tin được nhìn Hạ Dạ Bạch, thật lâu cũng chưa hoàn hồn.

“Đây là ném kiếm à, Bắc Cung học trưởng thế mà bỏ Thanh Hồng kiếm mà bản thân coi như sinh mệnh!”

“Uổng cho Bắc Cung Hàn có cái danh bộ mặt lạnh như Diêm Vương kia, hóa ra lại là cái hạng si tình.”

.............

Nghị luận trên đài cũng không truyền tới trong tai hai người, Bắc Cung Hàn nhìn cánh tay hoàn hảo không có hao tổn gì, ngón tay hơi run một chút, mới vừa rồi trong nháy mắt, hắn rõ ràng cảm nhận được linh khí ở cánh tay phải đi ngược chiều.

“Ngươi...”

Hạ Dạ Bạch không để ý tới khϊếp sợ của hắn, chỉ có hắn biết vừa rồi trận chiến ấy hung hiểm thế nào, hắn mạo hiểm nguy cơ mắt bị mù, trong một khắc cuối cùng, đồng thời khống chế được chín mươi tám tia linh khí, bức cho Bắc Cung Hàn bỏ kiếm.

Có thể chiến thắng Bắc Cung Hàn loại kiếm đạo này thường là người rất có thiên phú, vốn là nghĩ thôi hắn cũng không dám nghĩ, thật sự làm được tới một bước này, hắn ẩn ẩn có loại cảm giác như thật như mộng.

Một tay che lại hai mắt, đầu hơi hơi ngẩng, phát ra một tiếng thở dài thật dài.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lục Thiên Hàn, chỉ cảm thấy trong thiên hạ lại có tu sĩ tuấn mỹ lại cường đại như vậy, có thể trở thành môn sinh của hắn, nhất định phải là vô cùng nổi bật, làm huynh trưởng phụ thân hàng năm chỉ chú ý tới một chút cũng phải đem ánh mắt dừng lại ở trên người hắn, làm huynh trưởng chưa bao giờ nhắc tới tên mình ở bên ngoài cũng có thể kiêu ngạo vì có một đệ đệ bất phàm.

Vì để trở thành đệ tử của Lục Thiên Hàn, hắn dùng hết thảy các phương pháp.

Ai ngờ đến, thế gian so với tình cờ gặp gỡ, ngược lại trời xui đất khiến có khi là càng tốt đẹp hơn.

Ngón tay từ từ dời đi, Hạ Dạ Bạch nghiêng đầu, nhìn Lâm Tầm, thật lâu sau, chầm chậm cúi người bái: “Sư phụ, may mắn không làm mọi người xấu hổ.”

Lâm Tầm mặt vô biểu tình: “Tốt.”

Người của Hợp Hoan Tông phía sau vang lên một mảnh vỗ tay thưa thớt, mặt vô biểu tình: “Tốt.”

Hạ Dạ Bạch:..

Thật vất vả ấp ủ nên cảm xúc cảm động liền như vậy mà bị quét sạch không còn.

Đi ngang qua bên người Bắc Cung Hàn, hắn ưỡn ngực, chưa từng nhìn hắn một cái, chỉ còn lại một thân ảnh tiêu sái đi ngang qua nhau.

“Trời ạ, thật tuyệt tình.” Có nữ môn sinh vì Bắc Cung Hàn bất bình: “Bắc Cung học trưởng vì hắn buông kiếm, hắn thế mà nhìn cũng không nhìn một cái.”

“Không được nói bậy, nhất định là Hạ Dạ Bạch học mị thuật nào đó ở Hợp Hoan Tông kia, mê hoặc Bắc Cung học trưởng!”

Theo Hạ Dạ Bạch trở lại vị trí của Hợp Hoan Tông ở tầng thứ nhất, biểu tình của những người xem thi đấu đều vô cùng vi diệu.

Tầng thứ hai, Tô Hồng Vũ nháy mắt một cái với tộc trưởng Triệu gia, tộc trưởng Triệu gia nhìn Hạ Hầu gia bên cạnh đặc biệt lấy lại được tinh thần, không biết an ủi như thế nào, ho nhẹ một tiếng: “Hạ huynh.”

Hạ Hầu gia rốt cuộc hồi thần lại: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Tươi cười trên gương mặt tộc trưởng Triệu gia cứng đờ: “Đứa nhỏ Dạ Bạch này, từ nhỏ luôn làm cho người ta thích, ta muốn nói, có trách chỉ trách Bắc Cung Hàn kia tâm trí không kiên định.”

Mỗi lời nhiều thêm một từ, biểu tình Hạ Hầu gia liền lạnh đi một phần, hai mắt hắn đỏ sậm, nhìn qua hướng Hợp Hoan Tông.

Cố tình Hạ Dạ Bạch còn không chút nào cảm kích, đắm chìm trong vui sướиɠ thắng lợi, ngẩng đầu ưỡn ngực, chiến y bảy màu dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, tự cảm thấy thần dũng vô cùng.