Chương 21: Niềm vui gặp gỡ (21)

Đợi đến khi bình phục tâm tình, trong mắt Hạ Dạ Bạch sáng lên, “Sư phụ, biểu hiện vừa rồi của ta như thế nào?”

Hắn chỉ chỉ con ngươi của mình, giữa mày hơi có chút hỷ khí vui mừng.

“Ánh mắt rất......” Lâm Tầm nhàn nhạt mở miệng.

Hạ Dạ Bạch kiêu ngạo giống một con gà trống bảy màu, “Có phải như là ẩn chứa lưỡi dao sắc bén, còn có thêm một cỗ lệ khí hay không?”

Lâm Tầm gật đầu, “Rất là hung mãnh tựa như lang như sói.”

Hạ Dạ Bạch: Cái này chính là ca ngợi hả?

“Trận đầu tiên, người thắng là Hợp Hoan Tông Hạ Dạ Bạch.”

Trong lúc mọi người còn thấp giọng nghị luận trận đấu vừa rồi, Tô Diệu một tiếng giải quyết dứt khoát.

Bắc Cung Hàn đứng trên đài nhìn chằm chằm Thanh Hồng Kiếm trên mặt đất, cuối cùng là đứng hình một chút, đột nhiên quay đầu ánh mắt như điện, “Hạ Dạ Bạch, rốt cuộc ngươi đã sử dụng yêu pháp gì!"

Hạ Dạ Bạch nhìn hắn: “Ngươi thua rồi, chỉ vậy mà thôi.”

Thanh âm vừa rồi của Tô Diệu không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, Bắc Cung Hàn nhặt lên Thanh Hồng Kiếm trên mặt đất, cơ hồ muốn đem chuôi kiếm bóp gãy, ánh mắt mang theo căm giận, “Tà ma ngoại đạo, chẳng lẽ lại có thể lâu dài!”

“Ăn nói cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Ngoài dự đoán, Hạ Dạ Bạch còn chưa ra phản kích gì, người mở miệng trước lại là Lâm Tầm, y chán sắp chết mà cử động ngón tay, cảm xúc trên mặt nhìn không ra có chút phập phồng nào, “Nếu không, nói không chừng ngày nào đó liền nói không ra.”

Hiện trường lập tức trở nên xấu hổ cùng quỷ dị.

Rốt cuộc chỉ là ân oán cá nhân của đám tiểu bối, cho dù có muốn làm gì thì để sau khi kết thúc hãy làm, nói những lời uy hϊếp tính mạng ở trước công chúng như vậy, chẳng những không có phong độ, còn dễ bị người nói ra nói vào.

Tông chủ Hợp Hoan Tông này, quả nhiên là người tà tính.

Bắc Cung Hàn: “Hợp Hoan Tông, thật hay cho một cái Hợp Hoan Tông!”

Trong một mảnh yên tĩnh, Hạ Dạ Bạch quay đầu lại tự đắc nói với Lâm Tầm: “Sư phụ, hắn khen chúng ta à.”

Lâm Tầm nhìn hắn một cái thật sâu, “Ngươi mới vừa rồi luận võ vận dụng não quá độ, trước hãy ra sau ngồi nghỉ ngơi một lát.”

Hạ Dạ Bạch dụi dụi mắt, rõ ràng là đôi mắt hắn mệt nhọc, cùng đầu có cái quan hệ gì, tuy là như thế, nhưng hắn vẫn nghe lời mà ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

“Trận tỷ thí thứ hai.” viện trưởng Thiên Thánh ngược lại không có bao nhiêu không vui, chỉ là khi đọc danh sách trận tỷ thí tiếp theo ánh mắt có chút phức tạp cố ý lại như vô tình đảo qua Hạ Dạ Bạch, “Quý Minh Viễn của Tân Yến Phủ đối chiến với...” Hắn liếc xuống hạt châu: “Tuyết Các, Cư Ca.”

Tuyết Các từ trước đến nay luôn thần bí, thủ đoạn lại quỷ dị, Cư Ca là một đối thủ tương đối khó chơi.

Nghe được đối phương không phải người Hợp Hoan Tông, Quý Minh Viễn rõ ràng là quỷ dị mà nhẹ nhàng thở ra, đối với Bắc Cung Hàn hắn vẫn có vài phần hiểu biết, là người không giống dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc, huống hồ, Hạ Dạ Bạch cùng hai chữ mỹ sắc thật sự có chút kém xa.

Ngược lại đem đi so sánh, Tuyết Các dù khó chơi hơn, cũng chỉ là chiêu thức quỷ dị, so với tà ma không biết tới còn tốt hơn rất nhiều.

Thân hình Quý Minh Viễn phiêu dật giống như lông chim, thời điểm phi thân xuống đất hoàn toàn không có thanh âm, hắn ôm quyền với Cư Ca người bước lên đài trước, nói: “Quý Minh Viễn.”

Cư Ca gật đầu: “Cư Ca.”

Ra tay trước chính là Quý Minh Viễn, hai người tới tới lui lui triền đấu rất nhiều hiệp, phân không ra cao thấp, thân pháp Quý Minh Viễn khá nhanh, tốc độ của Cư Ca còn nhanh hơn, hai người ngươi tiến ta lui, một công một thủ, làm người xem đến hoa cả mắt.

Người khác xem đều ra vị, Lâm Tầm lại cảm thấy bản thân sắp ngủ mất rồi.

Lúc này y vô cùng hối hận vì không mặc áo choàng thường ngày, tốt xấu cũng che khuất được nửa cái mặt, chợp mắt trong chốc lát cũng sẽ không có người biết.

Thời gian trôi qua thêm một khắc, như cũ không có kết quả, Lâm Tầm đôi mắt nửa nhắm.

“Sư phụ, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm người đó.” Một đệ tử bên cạnh nhắc nhở.

Vị trí của bọn họ quá dễ thấy, quần áo lại chói mắt, muốn người khác không chú ý rất khó.

Lâm Tầm thật sự mệt mỏi, y miễn cưỡng mở mắt ra nói: “Vi sư chịu đựng được, trường hợp này ngủ mất thật không đúng phận, huống chi, người tiếp theo nếu là các ngươi lên sân khấu vi sư còn phải đề cao sĩ khí cho các ngươi.”

Nghĩ đến mới vừa rồi Lâm Tầm mở miệng bảo vệ Hạ Dạ Bạch, trong đôi mắt không ít đệ tử mang theo cảm động, đường đường một Kiếm Tôn lại không muốn để đệ tử của mình chịu ủy khuất chút nào, thậm chí không để bụng miệng lưỡi của người khác ở sau lưng.

Trên mặt Lâm Tầm mang theo nét · hiền hậu không hợp tuổi, quay đầu đi, nhẹ giọng hỏi Đinh Thánh: “Có thể đưa cho ta ly trà bên cạnh không, ta muốn tinh thần thanh tỉnh chút.”

Cũng không phải cái việc gì quá khó khăn, Đinh Thánh tiện tay đưa cho y một chén trà nhỏ.

Lâm Tầm nói cảm ơn, nhẹ nhấp một ngụm trà, ai biết ngay sau đó, thân mình lại đột nhiên ngồi thẳng lên, giống như là hồi quang phản chiếu, sắc mặt y bỗng nhiên có chút khó coi, trong mắt tràn ngập không thể tin được nhìn Đinh Thánh, ngón tay run rẩy, run run rẩy rẩy chỉ vào hắn: “Ngươi vậy mà, vậy mà lại bỏ thuốc mê.”

Nói xong một chữ cuối cùng, người nằm liệt trên ghế, bất tỉnh nhân sự.

Đệ tử Hợp Hoan Tông:........

Mọi người:......

Đinh Thánh ngẩn ra một chút, thấy hai mắt Lâm Tầm nhắm nghiền, hô hấp đều đều, ngược lại là ngủ đến cực kỳ vững vàng.

Muốn nói sắc mặt khó xem nhất ở đây không ai hơn Quý Minh Viễn cùng Cư Ca đang tỷ thí kịch liệt, thậm chí Quý Minh Viễn có chút hoài nghi bản thân mình, rốt cuộc bọn họ đánh nhau là có bao nhiêu nhàm chán, trực tiếp làm cho người xem ngủ luôn rồi, còn diễn ra một tiết mục vụng về như vậy.

Hơn nữa người của Hợp Hoan Tông cũng không dám xem sắc mặt Đinh Thánh, lão hổ chính là lão hổ, chẳng sợ hiện tại nuôi cùng mèo, cũng không thay đổi được thiên tính, nếu hắn trong cơn giận dữ trực tiếp động thủ thì hỏng rồi.

Có đệ tử nhìn Lâm Tầm nhắm mắt ngủ đến vô cùng đẹp, rất là nôn nóng, ngủ như chết như vậy, không khỏi cũng quá không có tâm phòng người.

Lần đầu bị người chơi khăm, mặt Đinh Thánh đen như nhọ nồi, tâm tình có chút kỳ quái, cũng không có tức giận bao nhiêu, nhìn Lâm Tầm đang mộng đẹp, không biết vì sao hắn bỗng nhiên mềm lòng một chút.

Hạ Dạ Bạch nhỏ giọng mở miệng: “Nghĩ theo hướng tốt, sư phụ ít nhất cũng là ngủ một cách danh chính ngôn thuận.”

Chúng đệ tử tự an ủi, không sai, so cái gì cũng chưa làm, thì ngủ cũng là một cách chơi trội.

Lâm Tầm ngủ một giấc này, Quý Minh Viễn mới vừa rồi còn nhẹ nhàng thi triển thân pháp là kết quả sau khi đã tích đủ, trực tiếp áp dụng công kích mãnh liệt, Cư Ca rõ ràng cũng không né, nghênh chiến chính diện, nắm đấm với nắm đấm, chưởng pháp với chân pháp, mỗi một chiêu đều vận đủ mười phần mười công lực, hai bên áp dụng hoàn toàn là chiêu thức dã man.

Lâm Tầm ngủ một giấc này, Quý Minh Viễn mới vừa rồi còn nhẹ nhàng thi triển thân pháp là kết quả sau khi đã tích đủ, trực tiếp áp dụng công kích mãnh liệt, Cư Ca rõ ràng cũng không né, nghênh chiến chính diện, nắm đấm với nắm đấm, chưởng pháp với chân pháp, mỗi một chiêu đều vận đủ mười phần mười công lực, hai bên áp dụng hoàn toàn là chiêu thức đã man.

Một hồi chiến đấu nhanh chóng kết thúc, hai người đều bị thương không nhẹ, nhưng chung quy Quý Minh Viễn vẫn hơn một chút, thắng lần so đấu này.

Thời điểm xuống đài, Quý Minh Viễn hoàn toàn không có cảm giác vui sướиɠ của người thắng, ánh mắt bắn về phía Lâm Tầm, như là muốn đâm ra cái lỗ ở trên người y.

Làm người châm ngòi, đầu Lâm Tầm giật giật, điều chỉnh lại tư thế ngủ, đôi mắt từ đầu đến cuối cũng chưa mở ra một chút.

Người khác chỉ cảm thấy hắn ngủ đến yên ổn, Lâm Tầm lại là một mình câu thông cùng hệ thống.

“Trong lần đầu gặp mặt, ngươi từng nói qua, hiện tại mảnh đại lục này, có một Ngụy Thần, sáu Bán Thần.”

[Hệ thống: Số liệu không sai.]

Lâm Tầm: “Ta còn có bao nhiêu thời gian?”

[Hệ thống: Ba tháng. ]

Ba tháng dạy ra thần minh, có là đại la thần tiên cũng làm không được.

Lông mi Lâm Tầm rũ xuống, khóe miệng lại gợi lên tươi cười ý vị thâm trường: “Được.”

..........

Rôm rả.

Rôm rả.

Tỉnh lại lần nữa, là bị hơn một ngàn âm thanh nói chuyện rào rạt ồn ào trong không khí làm bừng tỉnh, Lâm Tầm hoạt động cánh tay, trong mắt có vài phần mông lung, nhìn nhìn sắc trời:

“Mười năm sau rồi sao?”

“Không sai không lệch, vừa vặn hai canh giờ.” Bên cạnh có một đạo thanh âm hơi mang oán niệm trả lời.

Đôi mắt Lâm Tầm nháy mắt khôi phục thanh minh, quét mắt xung quanh, phát hiện trên người vài đệ tử đều có vệt hồng, hẳn là lúc chiến đấu để lại dấu vết.

Một người đệ tử chỉ chỉ Tô Hưng Bang: “Ngoài hắn, chúng ta đều đã so đấu hết rồi.”

Lâm Tầm đang tươi cười cứng đờ: “Phải, phải không?”

Y nhìn quanh một vòng, “Tiểu Thất đâu?”