Chương 39: Ngô hoàng vạn tuế (4)

Làm một nhân vật chính trong trận phong ba này, sinh hoạt của Lâm Tầm vẫn như thường ngày.

Mà một vai chính khác, quốc sư Tô Tần, đến nay cũng chưa thấy tỏ thái độ gì.

Khi Lâm Tầm cho rằng chuyện này sẽ bị cho vào dĩ vãng, vậy mà Tô Tần lại chủ động đến tìm y, trong chớp mắt khi mở cửa, Lâm Tầm thật đúng là có chút kinh ngạc.

Trước đó Tô Tần còn không đặt y vào mắt, hiện tại lại chủ động tới cửa, e là không có chuyện tốt lành gì.

Nhìn Lâm Tầm còn ngái ngủ quần áo thì hỗn loạn, Tô Tần nhàn nhạt nói: “Ngươi kiệt sức rồi.” (?)

Trên đầu Lâm Tầm còn có mấy nhúm tóc ngốc ngốc nhếch lên, dường như bất đắc dĩ nói: “Sau khi mấy quyển sách kia bị cấm đọc, chỉ có thể dựa vào việc ngủ để thôi miên bản thân.”

Không để ý tới ‘lời lẽ chính đáng’ của y, Tô Tần nói: “Hoàng Thượng lệnh cho ta dạy dỗ ngươi, như là nghi thức, Phật học, ngươi có thể chọn cái mình có hứng thú để học.”

Lâm Tầm, “Bao gồm cả thiên văn địa lý?”

Tô Tần gật đầu.

Lâm Tầm, “Ta nghe nói thời trẻ Khâm Thiên Giám có một kỳ tài, có thể mượn các ngôi sao, kết hợp với tính toán, đoán ra hung cát, không cái nào không chuẩn, nếu ta hứng thú với tinh tượng, ngươi chịu dạy không?”

Tô Tần: “Học thì không có lớn nhỏ.”

Vốn cho hắn biết khó mà lui, đối phương lại đáp ứng một cách dứt khoát, lời đã nói ra, Lâm Tầm cũng không thể đổi ý.

......

Gió đêm xào xạc, ánh trăng đêm nay dường như không thể thấy rõ, thích hợp ngủ ngon.

Trên mấy chục tầng lầu cao, Lâm Tầm buồn ngủ, nhưng cố không nhắm mắt, cuối cùng, y có chút chống không nổi nữa, “Ta cảm thấy học lễ nghi cũng rất tốt.”

Tô Tần nhàn nhạt nói: “Con người quý ở chỗ kiên trì bền bỉ.”

Qua giờ sửu, Lâm Tầm hít sâu một cái, “Ngươi là đang trả thù đúng không?”

Tô Tần: “Nhị hoàng tử nói quá lời rồi.”

“Chỉ là nói quá lời, mà không phải nói quá sự thật?”

Tô Tần không đáp, tiếp tục giới thiệu: “Ba ngôi sao Tham Lang, Tử Vi, Bắc Đẩu này cần phải đặc biệt chú ý, Tham Lang lệch vị trí, có nghĩa là chủ tinh......”

Lâm Tầm xoa xoa huyệt Thái Dương, “Phải đến lúc nào chúng ta mới có thể về?”

Tô Tần: “Học tinh tượng, đương nhiên là cho đến khi không nhìn thấy vì sao nào nữa.”

Lâm Tầm:.....

Một đêm không ngủ.

Ở trên đài tinh tượng hứng một đếm gió lạnh, đầu y có chút mê man, không trực tiếp quay về, mà là đi lại chốc lát ở bên ngoài, muốn giảm bớt tứ chi đã tê cứng vì đã đứng cả đêm.

Oan gia ngõ hẹp, chắc chắn chính là chỉ lần không hẹn mà gặp này của Lâm Tầm và Thái tử.

“Nhị đệ dậy sớm thật.”

Lâm Tầm miễn cưỡng lên tinh thần: “Tối qua đi theo quốc sư học tập, vừa nãy mới kết thúc.”

Sắc mặt Thái tử thay đổi, “Hắn tự mình dạy ngươi?”

Lâm Tầm gật đầu.

Thái Tử: “Không biết nhị đệ học được cái gì rồi, nhìn khí sắc của ngươi không tốt lắm.”

Lâm Tầm: “Chính là mỗi tối hắn đều đưa ta đi ngắm sao.”

Y bị trúng gió, có chút nóng lên, gương mặt dần dần biến thành màu hồng, sau lưng không ngừng đổ mồ hôi.

Nhưng từ góc độ của Thái tử, chỉ thấy trên mặt y toàn là vẻ ngượng ngùng, lẫn lộn mà che giấu biểu cảm thẹn thùng.

“Ngắm sao?”

Lâm Tầm: “Còn nghe hắn kể chuyện về đằng sau những ngôi sao đó nữa.”

Thái tử: “Chỉ có hai người các ngươi thôi sao?”

Lâm Tầm: “Hắn cho tất cả mọi người lui ra.”

Thái tử:......

Lâm Tầm: “Nếu không còn chuyện khác, vậy cáo từ trước.”

Thái tử nhìn bóng dáng y, tư thế đi đường có chút kỳ quặc, bước chân phù phiếm, áo đằng sau lưng còn có một mảnh bị ướt, trong lòng run rẩy, cảm thấy hình như mình đã phát hiện được một chuyện động trời.

“Mẫu hậu ở đâu?”

“Bẩm Thái tử, Hoàng hậu nương nương sáng sớm đã đi thỉnh an Thái hậu, hiện tại hẳn là đang trên đường trở về.”

Thái tử nghe vậy, không chần chờ phút nào, đổi hướng vội vàng bước đi.

........

“Ngươi nói cái gì?”

Thái tử hồi tưởng lại tình cảnh thấy được trước đó, “Hài nhi bảo đảm, không có nửa câu bịa đặt, nhị đệ nói quốc sư tự mình dẫn y đi ngắm sao, còn kể truyện xưa gì đó cho y nghe, hơn nữa, hài nhi nhìn ngữ khí nói chuyện của y, còn có bước đi...... Tư thế đi đường rất không tự nhiên.”

Móng tay được sơn tỉ mỉ của nữ tử ngồi phía trên lúc có lúc không gõ xuống mặt bàn, rũ mắt trầm tư.

“Mẫu hậu, hiện tại Nhị hoàng tử ở cùng quốc sư, Liên phi bị xử chết, y không có ai để dựa vào, chó cùng rứt giậu, không chừng vì như vậy mà dùng biện pháp bỉ ổi.” “Không đến lúc bất đắc dĩ, thì không được đắc tội Tô Tần mới thỏa đáng.”

“Nhưng…”

“Chỉ là nói ngươi không được đắc tội, cũng không phải cái gì cũng không làm.” Hoàng Hậu liếc mắt nhìn hắn, “Gấp cái gì cấp, ngươi đường đường chính chính là Đông cung Thái tử, y bất quá chỉ là một hoàng tử bị phế, dòng họ cũng đã bị tước, ngươi sợ cái gì?”

Thái tử: “Thủ đoạn của Tô Tần, ngài cũng không phải không biết, vạn nhất hắn muốn giúp nhị đệ, khó chắc sẽ không uy hϊếp đến địa vị của ta.”

Hoàng Hậu sau một lúc lâu trầm tư nói: “Ngươi trước tiên cho người tung chút tin tức ra, cho dù giữa bọn họ có điều gì không thể gặp ánh sáng, miệng người đáng sợ, Tô Tần cũng không dám trắng trợn làm ra hành động gì, quan trọng nhất chính là, thanh danh Thần An Yến cũng sẽ bị hủy hoại.”

Thái tử phản ứng lại, ánh mắt sáng ngời, vỗ tay liên tục, “Hay! Thật sự là quá hay! Có tin đồn nhảm nhí như vậy, cho dù y còn có ý nghĩ không an phận, sau này cũng không còn có thể ngồi lên vị trí kia nữa.”

Hắn đứng dậy cáo từ Hoàng hậu, “Hài nhi hiện tại liền cho người tung tin tức ra ngoài.”

“Chú ý chút” Hoàng hậu nhắc nhở: “Sự tình ầm ĩ quá lớn, đối với ai cũng không có chỗ tốt.”

“Hài nhi đã biết.”

Lâm Tầm bị bệnh, sau một đêm hóng gió lạnh, y có chút hoài niệm lúc ở Tu Chân giới, lúc đó có kiếm khí hộ thể, chớ nói đến gió lạnh, ngay cả chí độc trong thiên hạ cũng không làm gì được y.

Không biết có phải do ảo giác khi bệnh hay không, y cảm thấy thái y đến chẩn trị nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái, còn bóng gió hỏi y có cần một ít thuốc trị thương hay không.

Lâm Tầm bị hỏi mà không thể hiểu được, xem xong mạch liền cho người rời đi.

Vốn chỉ là chút tin đồn nhảm nhí, nhân lúc y bị trận bệnh này, toàn bộ sự việc giống như sóng thần, gầm thét lan rộng toàn hoàng cung.

Y bị bệnh, việc đón tiếp sứ thần Liên Quốc thuận thể lùi thêm vài ngày.

Thời điểm Thần Hàn tới, Lâm Tầm ngay cả sức lực ngồi dậy cũng không có.

Thấy y rõ ràng không phải đang giả bệnh, Thần Hàn cầm lấy chén thuốc trên bàn, dùng muỗng nhẹ nhàng khuấy đều, thị nữ bên cạnh ngăn lại nói: “Để nô tỳ làm là tốt rồi.”

Thần Hàn không để ý đến nàng, “Đỡ y lên.”

Thị nữ không dám nhiều lời, đỡ Lâm Tầm nửa ngồi dựa vào gối đâu.

Một muỗng dược đưa đến bên môi y, Lâm Tầm không làm ra vẻ, uống vào.

Trước khi tới muỗng tiếp theo, Thần Hàn nhàn nhạt nói: “Những ngày gần đây có nghe được tin đồn trong cung không?”

Lâm Tầm nghe vậy ngẩng đầu, “Nghe đồn cái gì?”

“Ngươi và quốc sư ngắm sao cả đêm, trò chuyện thâu đêm.”

Bốn chữ ‘ trò chuyện thâu đêm nói ra thật ý vị thâm trường.

Đầu Lâm Tầm hiện tại vô cùng choáng váng, sau một hồi mới hiểu ra, không để bụng nói: “Hắn làm nghề này lâu như vậy, ngài nên tin tưởng hắn.”

“Chức quan của Tô Tần tính ra cũng từ nhất phẩm, nghề này nghề kia không nói đến, chính là không ra thể thống gì.”

Lâm Tầm vươn tay, bắt lấy vạt áo Thần Hàn run lên hai cái, học ngữ khí và bộ dáng nữ tử ung dung hoa quý ngày ấy: “Phụ hoàng, ngươi phải làm chủ cho ta a!”

Tay Thần Hàn run lên, nước thuốc bị đánh văng ra.

Lâm Tầm trực tiếp lấy chén qua, một ngụm uống hết, nói: “Ta không bao giờ muốn cùng hắn đi ngắm sao nữa.”

Thần Hàn thấy y khó có được bộ dáng con nít, mũi cũng hồng hồng, trong lòng không hiểu vì sao mà mềm nhũn, “Trẫm sẽ nói với hắn.”

Thuốc phát huy tác dụng, Lâm Tầm rất nhanh đã ngủ, Thần Hàn giúp y đắp chăn, lặng yên rời đi, tỳ nữ hầu hạ bên cạnh nhìn thấy tất thảy, thầm nghĩ hoàng gia quả thực kỳ quái, người ngoài đều nói Nhị hoàng tử bị thất sủng, bị hoàng đế chán ghét, nhưng hôm nay xem ra, rõ ràng không phải như vậy.

Quả nhiên ở trong cung, đừng tùy tiện đắc tội mỗi một người, những người ngày xưa thấy Nhị hoàng tử thất thế mà bỏ đá xuống giếng, nếu Nhị hoàng tử ngày sau được thánh ân, sợ là sẽ gặp phải tai ương.

Khi Lâm Tầm ngủ say, Thần Hàn đang ở thư phòng Tô Tần, ngoài hai người bọn họ, không còn ai khác, hạ nhân hầu hạ cũng cho lui ra ngoài.

Thần Hàn: “Cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ con, ngươi so đo với nó làm gì?”

Tô Tần: “Không biết nói chuyện, tính tình lại quật cường, xứng đáng nhận được lần tội này.”

Miễn là Lâm Tầm chịu thua, hắn cũng sẽ không ngại ở trên đài tinh tượng một đêm.

Thần Hàn khoanh tay đi qua bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, hỏi: “Nhìn ra được điều gì?”

“Nhìn không thấu.”

“Ồ?”

Biểu tình Tô Tần cứng ngắc vài lần, bỏ qua việc hắn không thoải mái với chữ Ồ của Lâm Tầm mấy ngày trước: “Ngươi cũng thấy rồi, tính tình Nhị hoàng tử thay đổi rất nhiều.”

“Trẫm sợ là có người trộm long tráo phượng, mới đem nó đưa đến chỗ của ngươi.”

Tô Tần: “Y quả thật là Thần An Yến không thể nghi ngờ, không có bất cứ dấu vết dịch dung nào.”

Thần Hàn: “Nhưng cũng có một việc lạ, tuy rằng hoạt bát không ít, nhưng một tính tình một người trong thời gian ngắn có thể thay đổi lớn như vậy?”

“Hoạt bát?” Tô Tần quái dị mà liếc hắn một cái.

Trong mắt Thần Hàn hiện lên ý cười bỡn cợt: “Thanh danh của ngươi cũng bị nó phá hỏng rồi, nhìn không quen quả thật là bình thường”

Tô Tần cũng không dây dưa về vấn đề này quá lâu, nói: “Nhưng mà tính tình này, thật sự là có chút giống với một người.”

Thần Hàn: “Ai?”

Tô Tần nhìn hắn: “Lúc Liên phi nương nương tuổi còn trẻ.”

Thần Hàn trầm mặc.

Chủ đề nói chuyện đột nhiên ngừng bặt.

..........

Lúc Lâm Tầm dậy, ánh nắng ngoài cửa sổ rất đẹp, còn có tiếng chim sẻ ríu rít.

Nhìn qua là một ngày rất tốt.

Y đứng dậy, ngoài việc cơ bắp còn hơi đau nhức, chỗ khác đều ổn cả.

Bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, khoảng chừng chính là như vậy.

Khi Lâm Tầm khoác áo ngoài xuống giường ra bên ngoài, vừa lúc gặp được Tô Tần, y bước đi qua, ngồi xuống ghế đá đối diện Tô Tần, không phẫn nộ mà đối mặt với đầu sỏ đã gây bệnh cho y.

Tô Tần bỗng nhiên có thể cảm nhận được theo như lời Thần Hàn sáng sủa hoạt bát.

Biết từng tấc, hiểu được tiến thối.

“Kế tiếp có kế hoạch gì không?” Lâm Tầm nhìn hắn.

Tô Tần: “Nếu muốn khôi phục thân phận hoàng tử, đi yến hội tiếp đãi sứ thần là một cơ hội tốt, nếu như không muốn khôi phục, có thể vào triều làm quan”

Lâm Tầm: “Hoàng tử cũng có thể thi công danh?”

Tô Tần: “Ngươi thì sao?”

Làm một hoàng tử bị phế đầu tiên của Thần Quốc, Lâm Tầm nhún vai, “Hiển nhiên hiện tại không phải rồi.” Y nhìn hoa cỏ đang nở ở xa xa, tuy rằng chỉ có một loại, nhưng đều cùng một màu nở cùng một lúc, lại làm lòng người ngỡ ngàng, “Kỳ thật Thái Tử lo lắng là việc dư thừa.”

Tô Tần ngước mắt.

Lâm Tầm ghé sát vào tai hắn, lời nói ra dường như là đại nghịch bất đạo: “Bởi vì ta căn bản không có hứng thú đối với vạn tuế.”

Y phải làm thiên tuế, thái giám kiêm cả đề đốc Cửu thiên tuế.