Chương 26

Kể từ ngày đó, Lạc Thanh Ngữ trở thành khách quen của khoa đạo diễn.

Ba ngày trong một tuần, có thể nhìn thấy cô ăn mặc đẹp đẽ, đúng giờ xuất hiện ở cửa lớp chờ Tạ Lăng Vân.

Cảnh này sắp trở thành truyền thuyết trong trường rồi.

Ngay cả giáo viên của lớp biên kịch cũng biết tin đồn này, có một lần khi lớp học sắp kết thúc, ông ấy nhìn thấy Lạc Thanh Ngữ xuất hiện ở cửa lớp, cười trêu đùa Tạ Lăng Vân trước mặt mọi người: Sao lại để con gái phải chủ động vậy.

Đám con trai trong lớp thỉnh thoảng lại nhìn hắn bằng ánh mắt ghen tị.

Hắn thì mỗi lần nhìn thấy Lạc Thanh Ngữ, dòng chữ "Đừng làm phiền tôi" lộ ra rõ ràng trên khuân mặt.

Thích Kiều đã tận mắt nhìn thấy những thứ này, nghe người khác nhắc tới, mặc dù cô không khống chế được muốn đi chú ý, nhưng lại cảm thấy chúng không liên quan gì đến mình.

Tạ Lăng Vân ưu tú như vậy thì có nhiều người theo đuổi là đúng rồi.

Cô có lẽ không bao giờ dũng cảm như Lạc Thanh Ngữ được.

Thích Kiều chấp nhận sự nhát gan của mình.

Cho nên, cô chỉ coi mình như một người ngoài cuộc.

Cô vẫn còn quá nhiều việc phải làm.

Đối với kịch bản đã hoàn thành trước đó, Thích Kiều đã cố gắng đầu tư vào một số công ty điện ảnh và truyền hình. Cuối tháng 10, trường bắt đầu xét tuyển học bổng, chỉ xét về điểm số, Thích Kiều đứng đầu với lợi thế nhỉnh hơn 0,2 điểm.

Người thứ hai là Tạ Lăng Vân, thứ ba là Tiết Khải Văn.

Sự khác biệt giữa hai người chỉ là 0,5 điểm.

Nhưng Tạ Lăng Vân chưa bao giờ tham gia các hoạt động ngoại khóa nên điểm văn hóa là zero.

Xếp hạng theo kết quả tổng hợp, Thích Kiều nhận được học bổng quốc gia ngành biên kịch, Tiết Khải Văn thứ hai, Tạ Lăng Vân thứ ba.

Nhưng bản thân hắn dường như không quan tâm.

Mỗi tuần trong lớp, Thích Kiều đến lớp sớm và đợi chưa đến mười phút, Tạ Lăng Vân cùng Trương Dật và Thái Phong Dương trò chuyện rồi lần lượt vào lớp.

Ba người họ vẫn đang trò chuyện về nội dung của phim "Người yêu mất tích" mới được phát hành gần đây.

Tạ Lăng Vân hình như rất vui vẻ, lúc Trương Dật cố ý trêu chọc hắn rằng đại thiếu gia có thể bay đến Hồng Kông để xem phim, tất nhiên là khác với những người chỉ có thể chờ đợi phiên bản chiếu lại trên Internet, hắn cũng không cãi lại.

Cười hai tiếng rồi im lặng.

Trương Dật cùng Thái Phong Dương ngồi ở hàng đầu tiên.

Lúc này Thích Kiều mới ngẩng đầu lên, giả vờ chú ý tới bọn họ vào lớp.

Tạ Lăng Vân dừng lại ở lối đi, Thái Phong Dương theo thói quen nhường ghế.

Nhưng hắn lại cởi chiếc ba lô ra và đặt nó bên cạnh Thích Kiều.

Thái Phong Dương vặn người quay lại: "Làm sao vậy, thiếu gia, chỗ tớ ngồi sợ bị bỏng mông hả?"

Thích Kiều: "..."

Tạ Lăng Vân cúi người ngồi xuống, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi bị viễn thị, hàng thứ nhất không nhìn thấy."

Trương Dật: "?"

Thái Phong Dương: "???"

Có sự khác biệt lớn giữa hàng thứ nhất và hàng thứ hai không?

Thích Kiều nghiêng đầu liếc mắt nhìn, nghiêm túc nói: "Anh bị viễn thị từ lúc nào?"

Tạ Lăng Vân: "Thế nào, phân biệt đối xử với người viễn thị?"

"... Không phải." Thích Kiều nói, " Hình như trước đây anh cũng ngồi hàng ghế đầu nhiều lần, có thấy anh bảo viễn thị đâu."

Trương Dật quay người, chém gió như thật: "Thì vốn dĩ không có! Chẳng qua cậu ta không thích ngồi cùng bọn tớ thôi, đưa ra nhiều lý do như vậy làm gì, ngồi cạnh Thích Kiều thì thích hơn hả?"

Thích Kiều: "..."

Cô chớp mắt và nhìn Tạ Lăng Vân.

Chỉ thấy hắn cười, "Ừm" một tiếng, sau đó khẽ đảo mắt nhìn cô rồi nói: “Chúng ta ở cạnh số 1 trong lớp, đương nhiên là khác với những nơi khác rồi”.

Với giọng điệu trêu chọc, Thích Kiều không thể nhịn được cười.

"Nói đến chuyện này! Thích đạo, được học bổng lớn như vậy thì phải khao bọn tớ một bữa đấy." Trương Dật cười hắc hắc nói.

Thích Kiều còn chưa kịp trả lời, người bên cạnh đã lên tiếng trước: “Đồ mặt dày, đã bao giờ mời em ấy ăn cơm chưa mà đòi?”

"Móa, sao lại mắng tôi..." Trương Dật tức giận, "Chỉ đùa một chút cũng không được?"

Thái Phong Dương cũng xen vào: "Không phải, thiếu gia, cậu là gì của Thích Kiều mà đòi thay cậu ấy quyết định? Biết đâu Thích Kiều không từ chối thì sao."

Tạ Lăng Vân lấy cuốn sách ra và lật vài trang.

Nghe vậy, hắn liếc nhìn hai người ở hàng trước, thản nhiên nói: "Đừng thấy em ấy hiền mà bắt nạt."

Thích Kiều sửng sốt, lặng lẽ nắm chặt hai tay giấu dưới gầm bàn.

Thêm vài người nữa bước vào lớp, bọn họ đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, Tiết Khải Văn đang đi ở phía trước nói đùa: “Đúng vậy, Thích đạo có học bổng rồi, phải khao một bữa mới được."

Thích Kiều ngước mắt.

Giọng điệu của anh ta vẫn giống như thường lệ.

Nhưng khi nói hai từ Thích đạo, sao nghe cay cay kiểu gì ấy.

Khác với câu nói trêu đùa của Trương Dật.

Tiết Khải Văn trên mặt mỉm cười nhưng sự ghen ghét chìm trong đáy mắt.

Nói xong, Thích Kiều cũng không đáp lại.

Nhưng có vẻ như vì âm thanh này mà sự phấn khích của những học sinh khác xung quanh đã tăng lên.

"Đúng vậy, Thích Kiều, bọn tớ chờ cậu khao nha."

"Quán lẩu ở cổng trường thì sao?"

"Dù sao cũng được học bổng nên phải chọn nơi đắt tiền hơn đúng không?"

Có rất nhiều giọng nói vang lên liên tiếp.

Thích Kiều đành phải thỏa hiệp: "Vậy các cậu..."

“Nói thì hay lắm.” Tạ Lăng Vân nhàn nhạt nói, cắt ngang Thích Kiều lời nói, hắn nhướng mi hỏi: “Các cậu giúp em ấy đạt được hạng nhất hay sao mà đòi hỏi lắm thế?”

Tiết Khải Văn cười nói: "Vui đùa thôi, nghiêm túc như vậy làm gì, Thích Kiều đương nhiên tự đạt được điểm số đó, đâu ai nói gì."

Tạ Lăng Vân cười nhẹ và không nhìn anh ta nữa.

Sau khi ăn xong bữa sáng ở ngoài phòng học, Vu Tích Nhạc nghe thấy câu này liền hỏi: “Sao vậy?”

Trương Dật gãi đầu và cười xấu hổ: "Tớ chỉ nói đùa rằng Thích Kiều khao một bữa tối sau khi nhận được học bổng thôi."

Vu Tích Nhạc, với tư cách là bạn cùng phòng của Thích Kiều thì bình thường trông chi phí ăn uống của cậu ấy là có thể đoán được tình hình kinh tế gia đình, chưa kể rằng trong ký túc xá của họ, Thích Kiều không bao giờ ngại làm công việc bán thời gian hoặc tìm kiếm các công việc đóng phim khác nhau để kiếm tiền.

Nghe câu này, cô nhặt cuốn sách và đập vào đầu Trương Dật một cái: "Mời cái đầu cậu."

"Chết tiệt! Cậu không thể nhẹ tay chút à? Tớ đã nói là chỉ đùa thôi mà!!!"

"Tôi thì thấy cậu là đồ vô duyên thì có."

Động tác đánh nhau của hai người đã làm dịu đi sự ngượng ngùng vừa rồi.

Thích Kiều liếc nhìn Tạ Lăng Vân.

Hắn đang cúi đầu nhìn điện thoại nên không phát hiện.

-

Thích Kiều không biết những gì Tiết Khải Văn nói ngày hôm đó có thực sự là một trò đùa hay không, nhưng cô ấy không phải là một kẻ ngốc, và cô ấy vẫn có thể cảm thấy sự thù địch mơ hồ ẩn giấu trong lời nói của anh ta.

Cô nhanh chóng quên lãng nó, không phải do cô vô tư mà vì cô cảm thấy không cần lãng phí thời gian vào những việc như vậy.

Kế Niệm gần đây đã tìm được một vai khác cho Thích Kiều.

Một vai phụ trong vở mới, nhiều vai hơn vở trước.

Đạo diễn đang tìm diễn viên thu âm vai một cậu bé hơn mười tuổi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài nên cô vừa về túc xá đã bảo Thích Kiều đi thử âm ngay.

Không nghĩ tới giọng nói thực sự phù hợp.

Khi hạ thấp giọng nói chuyện, giọng cô thực sự nghe giống như một cậu bé mười một, mười hai tuổi chưa đến giai đoạn đổi giọng.

Khi cả hai thảo luận về vấn đề này, họ đang nấu ăn trong nhà ăn.

"Vai diễn này lời thoại rất nhiều, thù lao tính theo số tập, ừm... đại khái cuối cùng cũng có thể kiếm được ba triệu, cũng không tệ —— dì, tớ muốn ăn cái chân gà lớn kia." "

Thích Kiều gật đầu: "Vậy tối nay tớ sẽ thu âm một đoạn, cậu gửi cho đạo diễn, vừa vặn tớ cũng có thể luyện lời thoại."

“Được.” Hai người tìm một chỗ ngồi, Kế Niệm ngồi xuống còn nói, "Kiều Kiều, cậu thật lợi hại, tính cả khoa thu âm của bọn tớ hoặc khoa diễn xuất của Phỉ Phỉ thì cậu đều thuộc hàng xuất sắc, làm ngành đạo diễn mà ngay cả thu âm, diễn kịch, chỉnh ánh sáng các loại đều biết cả, chỉ tưởng tượng thôi liền thấy mệt rồi. Mà đều học cùng một khoa mà sao Tích Nhạc trông nhàn hơn cậu nhiều quá vậy?"

Thích Kiều nói: "Tích Nhạc thích phim tài liệu hơn. Cậu ấy chăm chú lắng nghe việc làm phim tài liệu vào buổi tối của học kỳ này hơn bất kỳ ai khác, và cũng sẽ lấy máy ảnh ra ngoài để quay phim vào cuối tuần. Có lẽ phương hướng cố gắng của bọn tớ không giống nhau?"

Kế Niệm cười nói: "Vậy sau này tớ có thể thuyết minh cho phim của Tích Nhạc và l*иg tiếng cho phim của cậu, lời quá rồi, hai ngươi về sau không thể từ chối tớ đâu nhé."

"OK." Thích Kiều cũng cười theo.

Đối với cô, từ "sau này" đầy kỳ vọng và hấp dẫn.

"Thích Kiều?"

Thích Kiều nhìn lại, Tống Chi Diễn xuất hiện gọn gàng và mặc áo len trắng với đĩa ăn tối.

Học kỳ này không có lớp chung nên bọn họ đã nhiều ngày không gặp.

“Chúng ta có thể ngồi cùng nhau không?” Tống Chi Diễn cười hỏi, “Giờ cao điểm không còn chỗ trống.”

Kế Niệm nhiệt tình: "Có thể, ngồi đi."

Tống Chi Diễn cảm ơn, đi đến chỗ của Thích Kiều và ngồi xuống.

Liếc nhìn đĩa cơm của Thích Kiều, anh hỏi: “Cậu không ăn cay à?”

"Ừm." Thích Kiều nói, "Không thích ăn lắm."

Kế Niệm cười bổ sung: " Nhưng nếu ra ngoài ăn lẩu, cậu ta vẫn thích gọi lẩu cay hơn, ăn hai miếng đồ cay xong thì phải uống nửa bình sữa đậu nành."

Tống Chi Diễn cười theo.

Thích Kiều có chút xấu hổ: "Nhưng nhìn rất ngon."

"Cậu đã bao giờ ăn thử thịt xiên trong nồi đồng chưa?" Tống Chi Diễn nói, " Nếu ướp thêm nhiều sốt mè vào sẽ không cay lắm đâu, lần sau có thể thử một chút, chắc cậu sẽ thích đấy."

Giọng điệu lôi cuốn, giống những người bản địa bình thường đang giới thiệu đặc sản vùng mình.

Thích Kiều khẽ cười: "Được."

"Đúng rồi, tuần sau sẽ có buổi dạy học tích hợp các khoa, khoa đạo diễn, khoa thu âm, khoa nhϊếp ảnh đều cùng tham gia, tôi chọn tiết điện ảnh, còn các cậu thì sao?"

Kế Niệm nói: "Bọn tớ không xem hết mà chỉ tới nghe tiết học thu âm thôi."

Tống Chi Diễn quay sang Thích Kiều: "Cậu thì sao?"

"Tớ cũng chọn điện ảnh."

Tống Chi Diễn dường như đã đoán trước được điều đó, sau đó nói: "Vậy thì hẹn gặp lại, rất vui được học cùng với cậu, Thích đạo."

-

Việc mở lớp học tích hợp giữa các khoa là một kế hoạch giảng dạy quan trọng của Học viện Điện ảnh.

Hai chuyên ngành chính gồm khoa đạo diễn và khoa nhϊếp ảnh đều tham gia, chia làm hai tổ lớn là tổ phim truyện và tổ tài liệu, đồng thời phối hợp với khoa công nghệ điện ảnh và truyền hình, khoa thu âm, khoa mỹ thuật cùng tiến hành quay chụp chuyên nghiệp trong studio.

Cả tuần liền đều ở bên trong phòng thu.

Hai ngày trước khi quay chụp chính thức, lớp tổ chức cho tất cả học sinh đến trường quay để dàn dựng hoạt cảnh trước.

Thiết bị và dụng cụ đều ở trong phòng thiết bị của tòa nhà giảng dạy, cái nào cũng nặng như cái gông.

Ban đầu, giáo viên chỉ bảo tất cả nam sinh bê vác, nhưng Thích Kiều cùng Vu Tích Nhạc lại đi cùng họ.

Dù yếu tới đâu cũng có thể vác được vài thứ.

Khi các cô đến nơi, mọi người đã bắt đầu lần lượt chuyển đồ.

Tống Chi Diễn ôm chiếc hộp có máy ảnh đi ra, khi nhìn thấy Thích Kiều thì hơi ngạc nhiên; "Sao cậu lại ở đây? Các cậu không cần phải làm loại công việc này."

Thích Kiều nói: "Chúng tớ đến giúp một tay cũng được mà."

Cô ấy nhường đường cho Tống Chi Diễn, khi anh ấy bước qua bậc cửa, cô sợ anh bị ngã nên dìu đỡ chiếc hộp.

Tống Chi Diễn bị chiếc hộp lớn che đi tầm nhìn nên không biết, nhưng mọi người xung quanh lại thấy được.

"Đi thôi, " Vu Tích Nhạc nói, " Thấy bọn họ ôm máy quay đi lại chông chênh thế này, nhỡ lỡ tay va phải làm rơi mất thì chết."

Thích Kiều trả lời "Ừm" rồi đi tới giá đỡ mang một cái đèn pha vonfram xuống.

Nhìn thì không to mà cũng nặng phết.

Lúc nhấc lên, suýt chút nữa không giữ được, nhưng sau một khắc, vật trong tay nhẹ bẫng.

Thích Kiều ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng.

Cô ngước mắt lên và đυ.ng phải ánh mắt của Tạ Lăng Vân.

Nhưng hắn chỉ nhìn cô một cái, cụp mắt xuống, giúp Thích Kiều cất đèn vào hộp.

"Cám ơn." Thích Kiều nói.

Tạ Lăng Vân không phát ra âm thanh, cúi xuống để đóng hộp, nhặt nó lên và chuẩn bị rời đi.

Đi được hai bước, hắn quay lại, mặt không cảm xúc hỏi: “Sao không giúp anh khiêng?”

Thích Kiều không phản ứng kịp: "A?"

Tạ Lăng Vân nhẹ "A" một tiếng, không đợi cô "Nhận sai", quay người đi thẳng.

Thích Kiều đứng yên tại chỗ, ngây người suy nghĩ một lúc, không biết ý hắn là sao.

Phần còn lại không quá nặng.

Thích Kiều ôm một chiếc hộp nhỏ và đi đến trường thu.

Mới đi chưa đầy mười phút, nhưng chắc do sắp đến kỳ kinh nguyệt nên eo có chút đau nhức, lúc tới ngoài trường quay đã chảy mồ hôi đầm đìa, trán lấm tấm mồ hôi.

Chiếc hộp quá lớn và tầm nhìn bị hạn chế nên cô không nhìn thấy bậc cầu thang cao năm cm ở cửa.

Dưới chân lảo đảo, Thích Kiều theo bản năng ôm chặt lấy chiếc hộp, xoay người ngã xuống, sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ đồ vật trong ngực.

Cô đã chuẩn bị tinh thần, lại không ngã xuống đất.

Mà là, rơi vào một vòng tay ấm áp.

Lại ngửi thấy mùi chanh quen thuộc.

Thích Kiều sững sờ vài giây, cảm nhận được sau lưng ấm áp.

Hơi thở của hắn phả lên cổ cô.

Thích Kiều sửng sốt, mảnh da thịt kia giống như bị lửa đốt, nóng bỏng vô cùng.

Cô vội vàng đứng dậy: "Cám ơn."

Tạ Lăng Vân lấy chiếc hộp từ tay cô.

Vu Tích Nhạc chạy tới, khẩn trương nói: "Có bị thương không? Làm tôi sợ muốn chết."

Thích Kiều lắc đầu.

Vu Tích Nhạc thở phào, nói với Tạ Lăng Vân: "Cám ơn, may là anh phản ứng nhanh, chạy tới từ khoảng cách xa như vậy."

Thích Kiều lông mi khẽ run.

Một bạn học bên cạnh nói: “Thật may là thiết bị không bị hỏng.”

Thích Kiều cũng cảm thấy may mắn, trái tim căng thẳng thả lỏng..

"Đúng vậy." Tiết Khải Văn cũng nhìn thấy cảnh này, mỉm cười và nhẹ nhàng nói: "Con gái thì không thích hợp để học làm đạo diễn đâu."

Thích Kiều giương mắt nhìn sang.

Tiết Khải Văn thần sắc ôn nhu, phảng phất vừa rồi câu nói kia đồng dạng là "Ăn cơm chưa?"

Một cậu bạn quen biết với Tiết Khải Văn phụ họa theo: "Đúng rồi, đi đóng phim, so với thế này còn mệt mỏi hơn nhiều, con gái yếu như sên thì làm sao chịu được."

Thích Kiều sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi do tớ không cẩn thận, không nhìn thấy bậc cửa, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến việc con gái có thích hợp làm đạo diễn hay không?"

Tiết Khải Văn cười cười: "Nghiêm túc như vậy làm gì? Một câu vui đùa mà thôi, không có ý gì khác."

Anh ta nói, giơ hai tay lên và làm một cử chỉ đầu hàng.

Thích Kiều nói: "Tớ không cảm thấy buồn cười."

"Vậy coi như tôi chưa nói, được chưa?"

Vu Tích Nhạc sắc mặt lạnh lùng đi tới: "Cái gì coi như chưa nói, giống đánh rắm thối um rồi bảo người ta coi như chưa ngửi thấy gì phải không?"

Tiết Khải Văn sửng sốt.

Trương Dật cười ha ha.

Một giây sau cảm thấy bầu không khí không đúng, liền che miệng nói xin lỗi ba lần.

Thích Kiều lại nói: " Cậu nói tớ yếu đuối, cậu có thể mắng tớ vừa rồi suýt chút nữa làm rơi máy, tớ sẽ không cãi lại."

Cô mím môi, khuôn mặt căng thẳng: "Cho nên cậu có thể mắng tớ, nhưng đừng vơ đũa cả nắm. Tớ không thể nhưng Tích Nhạc có thể làm được, còn có một số nữ sinh khác trong lớp của, họ cũng có thể làm tốt."

Thích Kiều nhìn thẳng vào Tiết Khải Văn, và nói với cậu bạn phụ họa vừa nãy: " Hollywood đầu tiên được tạo ra bởi các nữ đạo diễn, cậu có tư cách gì để nói những điều như vậy?"

Nam sinh kia nói: "Chỉ nói có hai câu mà phàn nàn lắm thế?"

"A." Tạ Lăng Vân cười một tiếng, "Đây mà là phàn nàn hả?"

Hắn bình thường ở trong lớp rất gần gũi và thân thiện nên các bạn có thể thoải mái đùa giỡn với hắn.

Nhưng giờ phút này, đôi mắt hắn sâu thẳm lạnh băng giống vực sâu không đáy.

Tạ Lăng Vân nhìn hai người bọn họ, khóe miệng nhếch lên: "Tôi lại cảm thấy nó ôn hòa hơn nhiều so với lời phàn nàn vừa nãy của các cậu."

Lớp trưởng đứng dậy làm hòa: "Hiểu lầm thôi, đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, chuyện lớn hóa nhỏ mà."

Thích Kiều mím môi đứng thẳng, nhưng không hề có ý định xin lỗi.

Tiết Khải Văn cười khẩy: "Coi như tôi nói sai, được chưa?"

Vu Tích Nhạc hai tay chắp trước ngực, ánh mắt lạnh lùng thất vọng nhìn hắn.

"Cái gì là ‘coi như’ cậu nói sai hả?"

Vừa nói cô vừa xắn tay áo bước lên phía trước.

Trương Dật ở gần nhất vội vàng ngăn cản: "Ai, đừng đừng đừng, Vu đạo, bình tĩnh, bình tĩnh, tức giận sẽ làm mặt xấu đi đấy."

Thích Kiều lại nói: “Thể lực nam tốt hơn nữ, nhưng đạo diễn không phải ngành hoàn toàn dựa vào thể lực.”

Nói xong, cô ấy nhặt chiếc hộp có bóng đèn pha bên trong, đặt nó vào nơi quy định rồi bỏ đi thẳng.

Khi bóng người biến mất ở cửa, Tiết Khải Văn cười với cậu bạn đứng cạnh, như thể anh ta không coi trọng điều đó: "Ngây thơ, làm gì có chuyện thể lực không quan trọng với ngành đạo diễn chứ."

Tạ Lăng Vân đúng lúc cất bước, đi đến chỗ họ.

Nghe vậy, đảo mắt sang một bên.

"Cậu biết cái gì là quan trọng nhất khi làm đạo diễn không?"

"Cái gì?"

Tạ Lăng Vân khẽ hừ một tiếng: "Đầu óc, đồ ngốc."

Nói xong, hắn không quay đầu lại, sải bước đi ra ngoài.

-

Mặt trời lặn chiếu xuống đường chạy trên sân điền kinh.

Thích Kiều vẫn tiếp tục chạy, chảy mồ hôi ròng ròng dưới ánh nắng, khuôn mặt đỏ bừng.

Cô đã chạy năm vòng.

Tạ Lăng Vân cũng nhìn cô chạy năm vòng.

Hắn không tiến lên ngăn cản, chỉ đứng nhìn từ xa.

Tại thời điểm này, không có nhiều người trong sân điền kinh.

Ánh sáng vàng tán xạ từ không khí và xuyên qua các đám mây, tạo thành một đường ánh sáng.

Cô gái gầy yếu và mảnh khảnh, nhưng sức mạnh bên trong lại dường như vô tận.

Hắn nhìn cô tiến lên từng bước, hết lần này đến lần khác đưa tay lên lau mồ hôi nhưng không hề dừng lại.

"Thì ra anh ở đây!"

Tạ Lăng Vân cau mày và quay lại, liếc nhìn Lạc Thanh Ngữ, đột nhiên xuất hiện và quay lại mặt không cảm xúc.

"Này, tại sao anh lại lờ đi em?"

Lạc Thanh Ngữ cưỡng ép đứng trước tầm nhìn của hắn.

Tạ Lăng Vân coi em ấy là người vô hình, vương qua đỉnh đầu Lạc Thanh Ngữ và nhìn vào bóng dáng đang chạy đến gần kia.

Lạc Thanh Ngữ đã quen với thái độ thờ ơ của hắn, vì vậy em ấy bình tĩnh tiếp nhận và lấy hai vé xem phim từ trong túi ra: "Đàn anh ơi, chúng ta cùng nhau đi xem phim đi."

Tạ Lăng Vân không thèm nhìn, lạnh lùng nói: "Không rảnh."

Lạc Thanh Ngữ nói: "Lần trước anh từ chối em, nhưng cuối cùng không phải chúng ta vẫn xem phim 《 người yêu mất tích 》cùng một chỗ hay sao?"

Họ đứng ở vòng ngoài cùng của đường băng.

Khi Lạc Thanh Ngữ nói những lời này, bóng dáng của Thích Kiều tới gần, không dừng lại.

Cô cắn môi dưới, điều chỉnh hô hấp, tiếp tục chạy về phía trước.

Câu trả lời của Tạ Lăng Vân kẹp trong gió, mơ hồ không rõ.

Thích Kiều không nghe rõ.

Sau khi chạy thêm nửa vòng nữa, tay phải của cô đột nhiên bị ai đó nắm lấy.

“Đừng chạy nữa.” Thanh âm của Tạ Lăng Vân truyền đến.

Thích Kiều muốn tránh thoát, hắn lại càng siết chặt hơn.

"Sáu vòng, đủ rồi, ngày mai lại tiếp tục."

Tạ Lăng Vân dứt khoát ấn vai của cô xuống.

Thanh âm hắn rất thấp: "Mời một ngày cũng sẽ không thay đổi được gì, Thích Kiều Kiều, hôm nay tới đây là đủ rồi."

Thích Kiều thở hào hển, cô ngước mắt nhìn chằm chằm Tạ Lăng Vân.

Kỳ thực, hắn có thể nhìn thấu tâm tư của cô cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Lúc cô cãi lại trông thì có vẻ không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng, vẫn rất để ý những lời nói kia.

Mặt trời lặn chiếu lên hai người, bóng đen kéo dài đổ xuống đường băng đỏ gạch.

Thích Kiều thanh âm trầm thấp: "Không cần anh quan tâm."

Tạ Lăng Vân rất vô sỉ: "Anh cứ thích quan tâm thế đấy."

Thích Kiều cạn lời.

Vừa định cãi, lại nghe Tạ Lăng Vân nói: "Anh không đi xem 《 người yêu mất tích 》cùng Lạc Thanh Ngữ, "

Hắn nói: "Anh tự mua vé đi, nhưng lại vô tình gặp phải em ấy trong sảnh."

Thích Kiều dừng một chút, nhỏ giọng thầm thì: "Sao anh lại giải thích với em."

"Là vì anh —— "

Tạ Lăng Vân mỉm cười nhẹ nhàng: "Không muốn em hiểu lầm thôi."

*** 26 ***