Chương 25

Mỗi từ trong lời nói của Tống Chi Diễn đều làm Thích Kiều giật mình, nghiêng người nhìn Tạ Lăng Vân.

Rất nhanh lại thu hồi.

Lông mi rũ xuống, không biết suy nghĩ cái gì.

"Ý cậu là gì? Tạ Lăng Vân từng làm qua à?" Trương Dật hỏi.

Tống Chi Diễn cười nhẹ: "Đúng vậy, có một ngày, lúc bọn tôi đang chơi đá bóng với nhau, một cô gái đã bắt chuyện và hỏi thông tin liên lạc của cậu ta. Cậu ta đã kéo một cô gái khác bên cạnh và yêu cầu cô ấy đóng giả làm bạn gái của mình."

Trương Dật cười lớn: "Cậu thật là đểu, Tạ Lăng Vân, xứng đáng độc thân,"

Thái Phong Dương cũng bắt đầu trêu chọc.

Thích Kiều khẽ mím môi, và lại liếc nhìn Tạ Lăng Vân một cái.

Người ở trung tâm của chủ đề trông rất bình tĩnh,

Không phản bác lại lời nói của Tống Chi Diễn.

Cũng đúng.

Đây không phải là lần đầu tiên cô bị hắn lôi ra làm lá chắn.

Không biết hắn đã áp dụng nó bao nhiêu lần rồi.

Càng lúc càng thuần thục hơn.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay dần dần tiêu tan.

Sau khi Vu Tích Nhạc và những người khác biết rằng đó là một sự hiểu lầm, họ đã ngừng buôn chuyện. Khi Sở Phỉ Phỉ kéo cô đi ăn tối, Thích Kiều cũng ngoan ngoãn đi theo.

"Bọn mình cũng đi ăn chứ? Tớ sắp chết đói rồi, ngày mai lại phải cày cuốc khổ sở từ thứ Hai rồi. Tớ cần được bổ sung năng lượng đầy đủ mới chiến đấu tiếp được." Trương Dật nói.

Cậu ta cùng Thái Phong Dương nhanh chóng quyết định món ăn.

Dẫn đầu đi đến căng tin.

Tống Chi Diễn đứng thẳng dậy, ánh mắt chuyển đến Tạ Lăng Vân.

Thấy hắn ngoái nhìn lại phía con đường gần cổng trưởng, mới ghé sát vào, ôm cổ hắn, nói như thường lệ: "Bọn mình cũng đi thôi."

Tạ Lăng Vân tay đút vào túi quần, hai mắt thâm thúy, nhưng giữa hai lông mày dường như có tâm sự, thân thể lại theo động tác của Tống Chi Diễn quay người.

Một cơn gió mùa thu ập đến, mang theo sự mát mẻ và sảng khoái.

Tống Chi Diễn rút tay lại.

Ra vẻ thản nhiên: "Cậu biết tôi thích Thích Kiều mà, phải không?"

Tạ Lăng Vân khẽ liếc nhìn anh.

Tống Chi Diễn cười hỏi: "Phỏng vấn một chút, cảm giác được công khai theo đuổi như thế nào?"

Anh ta hơi dừng lại một chút rồi nói: "Tôi cũng định công khai theo đuổi Thích Kiều."

Tạ Lăng Vân tóm tắt nó trong một từ: "Phiền."

Tống Chi Diễn gật đầu: "Tôi đoán Thích Kiều cũng sẽ cảm thấy như vậy. Trước đây, khi tôi thể hiện một chút tình cảm, cậu ấy sẽ nhạy cảm tránh xa tôi hơn."

Tạ Lăng Vân liếc nhìn anh.

"Thật đấy." Tống Chi Diễn cười thở dài, "Giống như một con nai nhỏ sợ hãi, đã lâu không dám trắng trợn tới gần cậu ấy, sợ dọa chạy mất."

Bước chân của Tạ Lăng Vân dừng lại.

"Thật không." Thanh âm của hắn rất thấp, "Nếu như là người cậu ấy thích, với tính cách của Thích Kiều thì cậu ấy sẽ không tránh đâu."

Tống Chi Diễn sắc mặt trầm xuống: "Cậu thì biết cái gì?"

Tạ Lăng Vân nhìn anh.

"Tạ Lăng Vân, nói thật ——" Tống Chi Diễn dừng một chút và nói rõ ràng, "Cậu thích Thích Kiều đúng không?"

Nghe vậy, Tạ Lăng Vân im lặng một lúc.

Ánh trăng mùa thu lành lạnh, hắn ngẩng đầu ngắm trăng.

Tống Chi Diễn nghe thấy một tiếng cười khúc khích.

Anh nhìn hắn, Tạ Lăng Vân mở to hai mắt, đuôi mắt hơi nhướng lên, mắt phượng bình thường sắc bén lạnh lùng, nhưng lúc này lại lộ ra chút âu yếm.

Tống Chi Diễn đột nhiên cảm thấy lo lắng,

Ngay khi Tạ Lăng Vân chuẩn bị nói, điện thoại di động của hắn reo lên.

Tạ Lăng Vân nhìn tên người gọi, lần này không cúp máy.

"Ông nội, có chuyện gì ạ?" Hắn tiếp cuộc gọi.

Tống Chi Diễn không nghe được người trong điện thoại nói gì, nhưng thấy Tạ Lăng Vân sắc mặt thay đổi, liền nói "Được rồi, tôi hiểu rồi", rồi cúp điện thoại.

Tạ Lăng Vân chẳng nói chẳng rằng, quay người và chạy thẳng về phía cổng trường.

-

Thích Kiều đã lơ đãng trong suốt bữa ăn.

Như nuốt cả trái chanh, lòng đau xót, lạc lõng không nơi nào trốn.

Sau khi động đũa hai lần, cô giả vờ no nên dừng ăn.

Thực ra do cô buồn không nuốt nổi.

Bàn bọn họ chọn là cạnh cửa sổ, lầu hai có tầm nhìn rất tốt, Kiều Kiều ngẩn người nhìn gốc cây ngoài cửa sổ.

Nhưng chợt nghe tiếng động cơ ô tô nổ liên hồi.

Như sấm sét, nó đi qua đường phố.

Thích Kiều không biết có phải là hoa mắt hay không, nhưng cô hình như đã nhìn thấy Tạ Lăng Vân đang lái chiếc xe vừa bay qua.

Tạ Lăng Vân đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.

Đi thẳng đến khu VIP trên tầng 20 của khoa nội trú.

Có rất nhiều người canh cửa.

Nghe tiếng, tất cả đều nhìn sang.

Tạ Thừa mặc một bộ đồng phục với logo được ghim trước ngực, có vẻ như ông ấy vừa mới từ công ty chạy đến đây.

Vẻ ngoài không hề giống một người trung niên đã bốn mươi tuổi. Khí chất điềm tĩnh uy nghiêm, khuân mặt thì rất tuấn tú.

Tạ Thừa liếc nhìn Tạ Lăng Vân, ánh mắt lạnh lùng và nghiêm khắc.

Mà Tạ Lăng Vân cũng không nhìn ông ta, hình như có một mối thù sâu đậm giữa cha con bọn họ, nhìn nhau với ánh mắt căm ghét.

Hắn chỉ chạy đến chỗ một người đàn ông khác mặc vest đứng bên cạnh.

"Chú, bà nội cháu sao rồi?"

"Ừm, bác sĩ nói bệnh tình nguy kịch, tình hình không quá tốt..."

Nghe những lời này, dì cả và dì hai lại lau nước mắt, tính tình dì cả thẳng thắn, đánh nhẹ cậu, trách móc: “Hôm kia ba cậu gọi điện cho cậu, sao cậu không bắt máy? Lúc đó tình trạng của bà còn tốt, nói rằng cô ấy rất muốn gặp cậu, bà rât thương cậu đấy. . . "

Tạ Lăng Vân khẽ mím đôi môi mỏng, không nói gì.

Qua tấm kính, nhìn về phía người đang nằm trong phòng bệnh, quanh thân cắm đầy các loại cái ống.

Ông nội tóc đã hoa râm, mặc trang phục phòng hộ, trông coi ở bên giường.

Tạ Lăng Vân thấp giọng hỏi: "Đầu tuần bà còn rất khỏe, định dành mảnh đất sau nhà để trồng dưa leo, sao đột nhiên lại phải nhập viện?"

"Cậu biết là trái tim của bà có chút vấn đề mà, mà bà lại không thích ngồi chơi, bảo bà đi nghỉ ngơi cũng không nghe, chỉ có mỗi cậu là khuyên được bà thôi."

"Bác sĩ nói sao ạ?"

Vừa dứt lời, trưởng khoa cùng vài bác sĩ đã đi ra từ trong thang máy.

Anh ấy bắt tay với Tạ trước, sau đó lần lượt chào hỏi mọi người.

Dì cả lo lắng: “Lý trưởng khoa, anh mau nói cho tôi biết tình trạng của bà tôi đi.”

Trưởng khoa cười an ủi: “Yên tâm đi, kết quả xét nghiệm đã có, bệnh tình của cụ vẫn trong tầm kiểm soát, tôi đã nhanh chóng mời trưởng ban La giỏi nhất bệnh viện chúng ta từ Mỹ trở về, để anh ta khám cho cụ."

Cụ bà bình thường vẫn rất khỏe mạnh, lần này tuy rằng bệnh tình nguy kịch, nhưng không phải đặc biệt nghiêm trọng.

Ca phẫu thuật được lên kế hoạch vào sáng ngày mốt, và giám đốc La sẽ tự mình thực hiện ca phẫu thuật.

Sau khi thảo luận về tình trạng bệnh với bác sĩ, đám người mới bình tĩnh lại.

Đêm đã tối dần.

Bên ngoài phòng bệnh, Tạ Lăng Vân đứng thẳng người, như thể muốn trừng phạt chính mình, hắn đã không di chuyển trong một thời gian dài.

Dần dần, chỉ còn chú và dì cả ở bên ngoài phòng bệnh.

Tạ Thừa không biết đã rời đi từ lúc nào.

Tạ Lăng Vân không thèm hỏi, tỏ vẻ thờ ơ.

Ông nội bước ra khỏi phòng, loạng choạng, Tạ Lăng Vân bước tới đỡ ông.

Chống nạng, ông lão giơ tay tát vào bắp chân đứa cháu không thương tiếc.

"Sao giờ mới tới!"

Tạ Lăng Vân chịu đánh chịu mắng.

"Ông nghỉ ngơi đi, để con đi trông bà nội."

Ông nội thở dài: "Ta đã quá già rồi."

Tạ Lăng Vân đỡ ông nghỉ ngơi trong phòng bệnh bên cạnh.

Chỉ còn lại ông cháu hai người.

Ông cụ nhìn cháu trai, thở dài: “Con còn giận cha à?”

Tạ Lăng Vân không lên tiếng.

“Chuyện đó cũng không phải lỗi của ba con, ai ngờ…” Ông nội lại thở dài.

Tạ Lăng Vân không nói một lời.

Sau khi ông nghỉ ngơi xong, lại đến ICU.

Trước khi đi, ông nội thấp giọng khuyên nhủ: "Phụ tử không có thù không đội trời chung, Nhược Lưu nếu ở trên trời, nhìn thấy hai người các ngươi như vậy, chắc con bé sẽ lo lắng lắm."

Tạ Lăng Vân sắc mặt nặng nề, ngữ khí lạnh lùng lãnh đạm: "Nếu không phải do ông ta, mẹ của con bây giờ vẫn còn sống khỏe mạnh."

-

Một tuần đã trôi qua nhưng Tạ Lăng Vân vẫn không trở lại trường học đến tận kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.

Thích Kiều chỉ nghe lớp trưởng nói, hắn đã xin phép thầy chủ nhiệm cho nghỉ.

Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì ngay cả Trương Dật và Thái Phong Dương cũng không biết.

Thích Kiều bấm QQ rất nhiều lần, nhưng cô không biết phải nhắn hỏi thế nào,

Nỗi mất mát, buồn tủi sinh ra trong lòng cô dần phai nhạt sau mấy ngày không gặp hắn.

Thích Kiều biết.

Hắn vốn là loại người như vậy, phóng thoáng không bị trói buộc và cố chấp.

Tại Thập Sát Biển vào mùa đông năm ngoái, hắn nói rằng cô là bạn gái của hắn chắc chỉ để thoát khỏi dây dưa.

Trước đó, có lẽ phương pháp này đã được sử dụng vài lần.

Cô có tư cách gì trách cứ hắn đâu.

Cô ấy không phải là bạn gái thực sự của Tạ Lăng Vân.

Nhưng bây giờ, cô thực sự lo lắng cho hắn.

Không biết có chuyện gì đã xảy ra.

Vào đêm đầu tiên của kỳ nghỉ, cô mở hộp thoại, chỉnh sửa và xóa nhiều lần, cuối cùng, chỉ gửi ba từ.

Thích Kiều: [ Anh không sao chứ? 】

Tạ Lăng Vân trả lời sau hai mươi phút, chỉ một từ.

Tạ Lăng Vân: 【 Ừm. 】

Thích Kiều không biết nên tiếp tục hỏi như thế nào.

Cô trằn trọc nằm trên giường, còn đang suy nghĩ xem nên tiếp tục chủ đề này như thế nào thì màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên một lời mời gọi thoại.

Ghi chú biểu hiện: Tạ Lăng Vân.

Thích Kiều từ trên giường nhảy dựng lên.

Cầm lấy điện thoại, cô nhanh chóng bước xuống giường, cẩn thận né tránh Sở Phỉ Phỉ, chạy đến cầu thang nghe điện.

Các cửa sổ của lối thoát hiểm đã mở nên gió tháng mười thổi vào lành lạnh.

"Tạ Lăng Vân?" Giọng nói của cô nhẹ nhàng ấm áp.

"Ừm."

Một giọng nói trầm thấp phát ra từ tai nghe, trầm và khàn.

“Anh bị bệnh à?” Thích Kiều hỏi.

"Không."

“Nhưng nghe giọng anh không đúng lắm.” Thích Kiều hỏi, "Anh đang nói dối à?"

Tạ Lăng Vân cười, giọng nói bớt chút ủ rũ, nói: "Anh đã bao giờ nói dối em chưa?"

"Chỉ là bà nội của anh bị bệnh nên cả tối hôm qua không ngủ."

"Bây giờ đỡ hơn chưa?"

"Ừm, cuộc giải phẫu rất thành công, trong thời gian ngắn có thể xuất viện."

Thích Kiều cười: "Vậy thì tốt."

Tạ Lăng Vân dường như nghe thấy tiếng gió, và hỏi: "Em đang ở đâu?"

"Ký túc xá."

"Vậy tại sao anh nghe thấy tiếng gió?"

"Ồ, là gió ở cầu thang. Cái cửa sổ đó hơi cao, em không với tới được."

Một tiếng cười trầm phát ra từ ống nghe.

Thích Kiều tức giận: "Anh cười em lùn chứ gì?"

“Không.” Tạ Lăng Vân nói, "Anh nào dám."

Hắn dừng một chút, trầm giọng nói: "Trở về đi, đừng để bị bắt, anh cúp máy đây."

Thích Kiều gấp gáp: "Chờ một chút."

"Hả?"

Thích Kiều đã suy nghĩ về nó nhiều lần trong vài ngày qua, viết sẵn đủ loại câu nói trong đầu.

“Sau này nếu có người lại tỏ tình với anh, hoặc là hỏi thông tin liên lạc,” Thích Kiều thấp giọng nói, “Anh không được… anh không được bắt em lại giả làm bạn gái anh.”

Tạ Lăng Vân dừng một chút, nói: "Được."

Thích Kiều còn nói: " Em không phải diễn viên anh mời nên lần sau, em sẽ không dại dột hợp tác với anh nữa."

Hai đầu điện thoại đồng thời im bặt.

Chỉ còn lại hơi thở của hai người.

Không biết qua bao lâu, Tạ Lăng Vân nói: "Em thấy phiền à?"

Thích Kiều gật đầu: "Vâng, có một chút."

"Những gì Tống Chi Diễn đã nói vào ngày hôm đó," Tạ Lăng Vân đột nhiên thay đổi chủ đề, "Anh thật sự đã tới sân để chơi bóng với cậu ta. Nhưng anh còn đi với một vài người bạn thân của anh nữa. Người giả vờ làm bạn gái của anh mà cậu ta bảo là Phó Khinh Linh, em gặp qua rồi, còn nhớ không?"

"Có, em vẫn nhớ."

Tạ Lăng Vân còn nói: "Cô ấy là Lesbian."

Thích Kiều: "..."

Điều đó có liên quan gì đến chủ đề này.

"Thích Kiều Kiều, anh chưa từng tìm người khác." Tạ Lăng Vân nói.

Thích Kiều đổi điện thoại sang một bên tai khác, giơ tay nhéo nhẹ vành tai vừa bị hai chữ "Thích Kiều Kiều" làm nhột nhột.

"Chiêu này về sau sẽ không dùng nữa."

Hắn đột nhiên thêm một câu mà không có lý do.

Có vẻ như còn điều gì đó muốn nói, nhưng có tiếng người gọi lại Tạ Lăng Vân từ ống nghe.

Thích Kiều chỉ mơ hồ nghe thấy giọng nói của một ông lão, cười gọi Tạ Lăng Vân, gọi hắn đi gặp một vị trưởng bối.

"Còn có chuyện, anh tắt trước."

Hắn nói rất nhanh.

Thích Kiều "Ừm" một tiếng.

Lại không có cách nào biết, những gì hắn định nói trong câu cuối cùng.

Cô xoa má, đứng hứng gió thổi một hồi lâu, đợi nhiệt độ trên mặt giảm bớt mới trở về ký túc xá.

-

Thích Kiều nhớ rõ rằng buổi triển lãm nghệ thuật của ba cô đã được lên kế hoạch vào giữa tháng Mười.

Cô gọi cho ba mẹ và hỏi về việc chuẩn bị.

Thật đáng tiếc khi đó không phải là ngày nghỉ, vì vậy cô ấy không thể tới đó dự.

Đó là điều hối tiếc lớn nhất trong năm nay.

Nhưng ba có nhiều bạn bè, và bây giờ còn có thêm một người đại diện giúp đỡ công việc kinh doanh nên việc chuẩn bị cho triển lãm nghệ thuật vẫn được tiến hành như bình thường.

Cô gọi điện cho ba vào đêm cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, ông ấy vẫn ở trong phòng trưng bày, đang đàm phán với người đại diện của mình.

"Vẫn thuận lợi chứ, ba ba?"

"Đương nhiên."

Qua điện thoại, cô có thể cảm nhận được tâm trạng của ba lúc này rất tốt.

Thích Kiều cũng cười, bây giờ tất cả những khó khăn đã qua rồi, ba cô cuối cùng cũng trở nên nổi tiếng sau mấy chục năm vất vả.

Ba mẹ nhất định đều rất vui vẻ.

"Mẹ đâu? Mẹ cũng bận à?"

"Con quên à, ngày mai khai giảng, buổi chiều mẹ con mới về, hai ngày này bà làm việc rất mệt nên ba để bà ấy đi nghỉ trước."

"Vâng ạ."

"Kiều Kiều, ba muốn treo bức phong cảnh mùa thu núi non hồ nước mà ba đã tặng cho con treo ở triển lãm, con thấy thế nào?”

Thích Kiều nói: "Mẹ thích bức tranh này nhất, nếu có người hiểu tranh ra giá, ba không thể bán đâu nhé."

Ba ba cười vui vẻ: "Tất nhiên rồi!"

Thích Kiều còn muốn hỏi thêm vài câu, đầu bên kia điện thoại, giọng nói của ba cô đã đột nhiên thay đổi, vội vàng nói: “Kiều Kiều, có bạn đến rồi, ba cúp máy trước, lát nữa nếu có rảnh thì ba sẽ gọi cho con sau."

"Vâng."

Cũng không biết người bạn kia quan trọng cỡ nào.

Trước đây, khi trò chuyện với những người khác, ba cô chưa từng tránh mặt cô ấy.

Chắc là nhà đại diện.

Thích Kiều không nghi ngờ gì, nhưng trước khi cúp điện thoại, cô mơ hồ nghe thấy tiếng trẻ con khóc rất lớn.

Cô đã gọi điện cho mẹ trước đó và nghe nói rằng nhà chú Tôn gần hình như vừa có thêm đứa cháu mới sinh.

-

Thứ Hai sau ngày lễ.

Tạ Lăng Vân người đã biến mất nửa tháng, cuối cùng cũng xuất hiện.

Khi Thích Kiều bước vào lớp, hắn đã ngồi trong đó.

Trên mặt bàn đặt chìa khóa xe, giống như là sáng nay trực tiếp lái xe từ nhà đến.

Vu Tích Nhạc chạy tới ngồi xuống hàng thứ hai, Thích Kiều đành phải đi theo cô.

Sau khi cất cặp đi, cô khẽ quay người.

Tóc hắn đã cắt ngắn hơn và trông hắn gầy hơn một chút.

Có lẽ, nửa tháng qua hắn đã phải chịu rất nhiều áp lực.

Phần lớn các bạn đã tới lớp nên Thích Kiều không tiện mở miệng hỏi thăm hắn.

Chỉ hỏi: "Anh ăn sáng chưa?"

"Uống qua một bát sữa đậu nành." Tạ Lăng Vân nói.

Tiết Khải Văn ở bên cạnh nghe thấy, quay đầu lại tò mò hỏi: "Tôi nghe nói người Bắc Kinh đều uống nước đậu xanh vừa hôi vừa chua vào bữa sáng mà?"

Thích Kiều cởi cặp sách ra, lấy một chiếc bánh mì nhỏ và hai viên kẹo bơ cứng hình con thỏ trắng, đặt lên bàn.

"Cho anh à?"

"Ừm."

Tạ Lăng Vân mở gói kẹo và ăn nó trước khi trả lời Tiết Khải Văn: "Người Bắc kinh bọn tôi cũng ăn canh hầm và bánh vòng vào buổi sáng, giữa trưa thì đến ăn thịt vịt nướng ở nhà hàng Toàn Tụ Đức, một ngày không ăn ở đây thì không chịu được."

Tiết Khải Văn: "..."

Thích Kiều không nhịn được cười.

Tạ Lăng Vân nhìn qua và nhướng mày.

"Thích đạo." Hắn bỗng nhiên gọi.

Thích Kiều bị danh hiệu này gọi đến choáng váng: "Hả?"

Tạ Lăng Vân móc ngón tay về phía cô.

Thích Kiều vô ý thức tiến lại gần: "Làm gì?"

"Lại đây thêm một chút."

"Ừm."

Thích Kiều: "Thế nào..."

Giọng cô đột ngột dừng lại.

Bởi vì Tạ Lăng Vân đưa tay ra và lấy một chiếc lá nhỏ trên tóc cô.

Không biết nó rơi xuống từ lúc nào.

Hắn đặt chiếc lá nhỏ lên cuốn sổ đang mở, nói với Thích Kiều: "Đưa anh mượn sổ ghi chép của em cái nào."

Thích Kiều ngơ ngác liếc nhìn chiếc lá nhỏ kẹp giữa gáy sách, tỉnh táo lại, cứng ngắc đưa quyển vở cho hắn.

Tạ Lăng Vân nói tiếng cám ơn, cụp mắt lật xem.

Trương Dật cùng Thái Phong Dương cũng đến, nhìn thấy Tạ Lăng Vân, như thể được đoàn tụ sau một thời gian dài vắng mặt, họ liên tiếp hỏi mấy vấn đề liền.

Tạ Lăng Vân tùy ý lẩm bẩm vài từ, vẫn dán mắt vào cuốn sổ trên tay.

Tan học mới chịu trả lại cho Thích Kiều.

Trương Dật cùng Thái Phong Dương một trái một phải ôm lấy bả vai hắn: "Cùng nhau đi ăn bữa cơm nhé, bọn tớ nhớ cậu muốn chết. Đi đi, là nhà hàng Tứ Xuyên ngoài cổng trường, lão Tống đã gọi món rồi, nửa tháng không thấy nên bọn tớ mở tiệc chào mừng cậu trở về đấy, cảm động không?"

"Tống Chi Diễn cũng tới?" Tạ Lăng Vân hỏi.

"Đúng vậy, sao thế?"

"Không có chuyện gì, đi thôi."

Thích Kiều ngước mắt, đột nhiên thấy tầm mắt của Tạ Lăng Vân hướng lại đây.

Nhìn cô làm gì?

Thích Kiều không hiểu ánh mắt của hắn,

Cô cùng Vu Tích Nhạc cũng thu dọn cặp sách, còn chưa ra khỏi phòng học, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.

"Bắt được anh rồi."

Bước ra, cô thấy Lạc Thanh Ngữ đang nói cười chúm chím.

Tạ Lăng Vân đi ngang qua em ấy và chuẩn bị rời đi.

Lạc Thanh Ngữ bất đắc dĩ đi theo: "Anh ơi, cùng nhau ăn cơm đi."

Giọng nói của em ấy rất ngọt ngào: "Em biết ngày đó anh lừa em. Bảo bạn bè giả trang làm bạn gái, hừ, anh thật sự muốn trốn tránh em như vậy?"

"Biết còn hỏi." Tạ Lăng Vân trả lời một câu.

"Vậy thì anh không tránh thoát đâu."

Lạc Thanh Ngữ mỉm cười nói: " Chú của em là bác sĩ điều trị cho bà của anh đó, ông em còn là bạn thân với ông nội anh nữa, nếu trước kia nhà em không chuyển đi chỗ khác thì chúng ta đã là thanh mai trúc mã từ mười tám năm trước rồi."

Em ấy kết luận: "Anh ơi, hai chúng ta suýt nữa thì thành thanh mai trúc mã, đây là duyên phận rồi. Hơn nữa em xinh đẹp như vậy, anh thật sự không có một chút cảm giác với em à?"

Tạ Lăng Vân mặt không đổi sắc: "Không có."

Lạc Thanh Ngữ dường như không bị đả kích chút nào.

Em ấy mạnh dạn vươn tay nắm lấy ống tay áo của hắn: "Ngày đó ông nội bảo nhờ anh chăm sóc em thật tốt ở trường, em gọi anh là anh trai có được không?"

Với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, Tạ Lăng Vân kéo mạnh tay áo lại.

Sau đó nói: "Em có thể gọi tôi là ông nội cũng được."

*** 25 ***