Chương 13.3

“Yo, cũng hiểu ám hiệu quá!” Phương Trạch nói.

Sở Chiêu Chiêu đứng cách anh ta hai mét, nói: “Có chuyện gì?”

“Cũng chẳng có gì.” Phương Trạch dụi tàn thuốc lên nắp thùng rác gần đó rồi nhàn nhã vứt đi: “Phụ nữ đúng là không đáng tin mà, có quỷ mới biết tẩy trang đi sẽ là dáng vẻ gì. Tôi nói này, cô cũng lợi hại lắm, trang điểm xong liền biến thành một người hoàn toàn khác, nếu không nhờ có vết thương trên trán kia chắc tôi cũng không nhận ra cô đâu.”

“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Từ lúc gặp Phương Trạch đến giờ, Sở Chiêu Chiêu vẫn đang kiềm chế cơn tức giận trong lòng. Lúc nói ra câu này, cô nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ hung dữ.

“Tôi chỉ đang nhắc nhở cô chút thôi.” Hắn lười biếng đút tay vào túi, cúi đầu nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Hiện giờ tình cảm của tôi và Cam Điềm đang rất tốt, cô đừng có mà lo chuyện bao đồng.”

Sở Chiêu Chiêu cắn chặt răng, trừng mắt với Phương Trạch.

Hắn lại nhẹ nhàng “À” một tiếng, “Cam Điền thường hay kể với tôi, cô nhận học bổng đến mỏi cả tay, năm nào cũng là sinh viên năm tốt, giải thưởng gì cũng có phần của cô. Không tệ!”

Hắn ta dừng lại một chút, vẫn là cái bộ dạng thong dong nhàn tản nhưng trong lời nói đã có ý đe dọa: “Nếu cô dám ở trước mặt Cam Điềm ăn nói lung tung, thì tôi cũng không ngại để cho cả trường biết cô chỉ là một con ả bồi rượu trong quán bar.”

Sở Chiêu Chiêu: “…”

Lúc này có nghiến răng nghiến lợi cũng không thể bộc lộ được cảm xúc của cô. Lửa giận bốc lên, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.

Phương Trạch quay người rời đi. Sở Chiêu Chiêu còn đứng bên ngoài một lúc lâu, mãi đến khi Cam Điềm gọi cho cô, cô mới bình tĩnh lại. Cô vào phòng vệ sinh rửa sạch tay rồi mới chậm rãi trở về.

Cam Điềm hỏi: “Cậu đi gì mà lâu vậy? Suýt chút nữa tớ chạy đi tìm cậu rồi.”

“Tớ có hơi khó chịu.” Sở Chiêu Chiêu đổi chủ đề, chỉ tay vào ly kem trước mặt Cam Điềm: “Cậu lại ăn kem hả? Trời lạnh như vậy, không tốt cho dạ dày đâu, cậu đừng ăn nữa.”

“Đúng đấy.” Phương Trạch cầm lấy ly kem trước mặt Cam Điềm, nói: “Đổi thành một phần bánh mousse đi. Đợi đến mùa xuân, anh đưa em đi Ý ăn kem.”

Sở Chiêu Chiêu: “…”

Cô không thể ở lại đây lâu hơn được nữa.

Cũng may hôm nay là cuối tuần, mọi người đều phải trở về trường học, Phương Trạch đề nghị đưa các cô về, Cam Điềm lại cản, “Anh gần đây bận rộn như vậy, hay là về nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm ngày mai còn phải đi công tác nữa. Bọn em tự bắt xe là được.”

Phương Trạch nghe vậy chỉ mỉm cười, “Mọi người đợi ở đây, tôi đi lấy xe.”

Hắn ta căn bản không cho Cam Điềm từ chối, khăng khăng phải đưa các cô về trường.