Chương 13.2

Vừa mở thực đơn ra, bọn họ đều sửng sốt, nhất là Trương Khả. Sở Chiêu Chiêu còn nghe thấy cô khẽ hít vào một hơi.

“Gọi đi.” Cam Điềm nói: “Lần đầu ra mắt bạn trai với các cậu, các cậu không cần phải khách khí với anh ấy đâu.”

Nói thì nói thế nhưng bọn họ cũng đâu thể không biết điều vậy được. Họ gọi mấy món đơn giản rồi vội đặt menu xuống, cuối cùng vẫn phải để Cam Điềm giành lấy menu gọi thêm năm sáu món.

Nhân viên phục vụ vừa rời đi, Cam Điềm đột nhiên ngẩng đầu lên cười ngọt ngào. Dáng vẻ này, vừa nhìn là biết bạn trai của cô quay lại. Ba người bọn họ cũng không kìm nổi lòng hiếu kỳ, đồng loạt quay đầu nhìn theo.

Mẹ kiếp…

Sở Chiêu Chiêu không nhịn được mà chửi thề một câu.

Cái người đàn ông vừa đi từ phòng vệ sinh ra, người đàn ông tóc vàng đang cười với Cam Điềm, không phải là thằng cha tối hôm trước cô gặp ở Vân Yên Phủ Đệ sao?!

“Đây là bạn trai của tớ, Phương Trạch.” Cam Điềm không hề chú ý đến biểu cảm kì quái của Sở Chiêu Chiêu, cô khoác tay Phương Trạch, trong mắt tràn đầy ý cười: “Đây là bạn cùng phòng của em, Sở Chiêu Chiêu, Tần Thư Nguyệt, Trương Khả.”

Ban đầu Phương Trạch cũng không nhận ra Sở Chiêu Chiêu, nhưng vừa nhìn thấy vết thương trên trán cô, hắn lập tức nhớ đến sự việc tối hôm đó. Hắn cẩn thận quan sát biểu cảm của Sở Chiêu Chiêu lại càng chắc chắn, cô xác thực là cô gái cosplay thỏ ở quán rượu hôm đó.

Phương Trạch rất bình tĩnh, hắn giống như chưa nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của Sở Chiêu Chiêu, duỗi tay làm động tác “mời”.

Trên bàn ăn, Phương Trạch sắm vai một người bạn trai hoàn hảo, tận lực chú ý đến mỗi người, bát của Cam Điềm vừa vơi đi hắn ta đã gắp đầy lại. Hắn còn thường xuyên chọc cười mọi người bằng mấy câu nói hài hước, khiến bầu không khí rất vui vẻ, thoải mái.

Nhưng hắn càng hoàn mỹ, Sở Chiêu Chiêu càng thấy sợ hãi.

Dùng bữa xong hắn còn gọi thêm đồ ngọt tráng miệng, rồi đi ra ngoài hút thuốc. Sở Chiêu Chiêu thấy hắn trước khi đi còn bỏ lại điện thoại trên bàn.

“Tớ đi vệ sinh một chút.” Sở Chiêu Chiêu nói.

Cam Điềm gật gật đầu, “Về nhanh nha, đồ ngọt sắp lên rồi đó.”

“Ừm.” Sở Chiêu Chiêu trên đường đi đến phòng vệ sinh phải đi ngang qua cửa lớn cửa nhà hàng, cô quay đầu lại nhìn thấy không ai chú ý đến cô liền rẽ hướng đi ra ngoài.

Phương Trạch ở ngoài hút thuốc, thấy Sở Chiêu Chiêu đi đến cũng không mấy bất ngờ. Hắn đặt điện thoại trên mặt bàn chính là để ra hiệu cho Sở Chiêu Chiêu.