Chương 2

Tống Thanh xuống xe, nhìn thấy người quản gia nhà họ Tống đang lặng lẽ chờ cô ở cửa biệt thự.

“Chú Tần, làm phiền chú phải chờ ở đây.”

Chú Tần đã làm quản gia từ lúc Tống Thanh còn nhỏ cho tới bây giờ, ánh mắt luôn tràn ngập từ ái lúc này lại nhìn Tống Thanh có chút phức tạp.

Người con gái với dáng người thon dài cao ngất, khí chất trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng, mắt ngọc mày ngài, mặt mày thanh tú và xinh đẹp.

Tống Thanh vẫn bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy chú Tần, xảy ra chuyện gì sao?”

Chú Tần thở dài một hơi, "Cô chủ vào trước đi, bà chủ và ông chủ đã chờ lâu rồi.”

Xem ra không phải chuyện tốt gì.

Tống Thanh gật đầu với chú Tần, sau đó bước vào cửa lớn, vòng qua bức bình phong chín chồng, ở trong sảnh lớn với chiếc ghế sô pha da thật chuyên môn đặt làm nhìn thấy cha mẹ nhà họ Tống đang cúi đầu quan sát tờ giấy trong tay.

Mẹ Tống, Đàm Hoa, là người đầu tiên nhìn thấy cô, bà buông xuống tờ giấy chứng nhận quan hệ cha con trên tay xuống, hốc mắt ửng đỏ, bà kêu Tống Thanh lại đây ngồi.

Cha Tống, Tống Lẫm, cũng chú ý tới cô, vẻ mặt thâm trầm, trong mắt ẩn chứa bất đắc dĩ và thương tiếc.

Tống Thanh đi tới ngồi cạnh mẹ Tống, cũng nghiêm trọng theo, "Mẹ, xảy ra chuyện gì sao?”

Đàm Hoa ôm vai cô, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, "Thanh Thanh, mẹ và cha của con, hôm nay mới phát hiện con không phải con gái ruột của chúng ta.”

“Hu hu... Tại sao có thể như vậy.”

Tống Lẫm nặng nề thở dài một hơi, "Hiện tại việc cấp bách nhất chính là tìm đứa bé kia về.”

Đàm Hoa lại có chút cố chấp, "Thanh Thanh ưu tú như vậy... Làm bạn với chúng ta lâu như vậy mà.”

Năm đó Tống Thanh được y tá ôm tới, bác sĩ nói cho hai người biết đứa bé này có hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, sau này cuộc sống của cô nhất định sẽ bị ảnh hưởng, cũng hy vọng phụ huynh có thể cởi mở chấp nhận.

Nhà họ Tống cũng không phải cổ hủ gì, tuy rằng khϊếp sợ, nhưng vẫn thản nhiên chấp nhận, mẹ Tống càng bởi vì cơ thể con gái có thiếu hụt, cho nên tìm mọi cách để cưng chiều đối với cô, bảo vệ cô rất tốt, sợ trong lòng cô có bóng ma tâm lý gì đó.

Tống Thanh cũng không bởi vì cưng chiều trong nhà mà lầm đường lạc lối, ngược lại còn có thành tích xuất sắc, mới có thể ưu tú hơn người, mang đến thể diện cho hai vợ chồng nhà họ Tống trong giới quý tộc thượng lưu.

Nhà họ Tống toàn tâm toàn ý bồi dưỡng cô, lại phát hiện đây không phải là con gái ruột của mình.

Tống Thanh đột nhiên nghĩ đến mấy ngày hôm trước mẹ Tống nói ngực mình đau, vì thế đã liên hệ bác sĩ gia đình, lúc ấy cô vừa vặn cũng ở nhà, cũng bị kiểm tra cơ thể. Có lẽ lúc đó mối nghi ngờ đã nảy sinh.

Mặc dù trong lòng Tống Thanh có chút khổ sở, nhưng vẫn im lặng chấp nhận.

Cha Tống đã đi gọi điện thoại, mẹ Tống ôm Tống Thanh, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Bình tĩnh xem xét, mẹ Tống - Đàm Hoa không tính là người tốt gì, ở trước mặt người ngoài cao ngạo, lạnh lùng và vô tình, thậm chí còn có tính khinh bỉ người khác tầng lớp, nhưng bà đối xử rất tốt với Tống Thanh.

Có điều, loại tốt này cũng phải dựa trên quan hệ huyết thống của cả hai, nếu như quan hệ huyết thống này bị chặt đứt. Tống Thanh nghĩ, hẳn là chẳng mấy chốc cô sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.

Tống Thanh trấn an mẹ Tống, đỡ bà vào trong phòng nằm xuống.

Sau đó đi đến phòng của mình, nhìn căn phòng cô đã ở mười bảy năm này, mỗi một chỗ đều tràn ngập hồi ức, hôm nay phải rời đi, trong lòng Tống Thanh hiện ra một chút không nỡ.

Nhưng rất nhanh sự không nỡ ấy đã bị lý trí đè xuống, cô lấy vali ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thật ra thì cũng không có gì, bởi vì tất cả mọi thứ cô có đều là nhà họ Tống cho, cô chỉ lấy đi vài bộ quần áo để thay cùng với một số vật dụng cá nhân.